Mợ của tôi – Câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn về đức hy sinh của người "mẹ kế"

“Mợ của tôi” là câu chuyện ngắn sâu sắc, giàu tính nhân văn và đức hy sinh của một người “mẹ kế” dành cho các con của chồng. Một tình cảm son sắt, thủy chung…

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Mợ của tôi”

Mãn tang vợ được vài năm, nhìn đàn con thơ dại, đứa lớn đút đứa nhỏ, nước mũi chảy tèm lem, 6 đứa suốt ngày loi nhoi lúc nhúc như bầy heo con, cậu chịu không nổi!

Một sáng đầu hè, cậu dắt về một người phụ nữ gốc Bắc. Nghe nói lúc đi buôn bán ở cửa khẩu Lạng Sơn, cậu kết bà này nên ỡm ờ dò ý…ai dè sáng hôm sau cậu dắt về Bến Tre thiệt. Quá trời người cản, nói nhẹ có, chửi thẳng mặt cậu cũng có: “Bộ xứ dừa này hết đàn bà cho thằng Tư mày chọn rồi à?”, “Rồi biết người ta có uống “nước phèn” chung với mình đặng hôn?”, “Đàn bà gì mà gò má nhô cao đụng nóc, số sát phu đấy!”,…

Nhưng cậu bỏ hết ngoài tai, chỉ nói: “Tui thương con gái người ta thì tui mới lấy”.

Tồi chính vì chữ “thương” ấy mà bà ta gắn bó với cậu đến chết cũng không chia lìa.

Mà tôi không hiểu sao cậu mợ quyết định không đẻ thêm đứa con chung nào nữa. Cả thảy tình thương hai vợ chồng dành hết cho 6 đứa này. Mà kể cũng lạ, mợ của tôi bả thương tụi nhỏ càng lúc càng nhiều hơn ổng. Vậy mới ghê!

Mo-cua-toi-cau-chuyen-y-nghia-nhan-van-2

Cậu đi làm xa nhà, quanh năm suốt tháng có mình mợ gánh cả giang sơn trên vai. Lúc đầu ổng còn về thăm, mấy năm sau thì ổng đi biệt xứ. Từ đó mình mợ phải gồng gánh hết….

Đám cúng Đình năm nào má tui cũng thấy mợ tui lăng xăng đi xin ông chủ tế làm thêm mấy việc nặng nhọc như kiêng con ngựa gỗ bự chà bá lửa ra lau chùi, leo lên xà gồ tuốt trên cao đóng lại mấy cái then, giăng dây phụ giữ xe, rửa cả chồng ly chén khổng lồ,…

Ông chủ tế thấy lạ nên hỏi: “Vợ thằng Tư, mày mần chi mấy chuyện đó cho cực thây vậy?”

Mồ hôi mồ kê thi nhau chạy trên trán mợ, mà bà chỉ cười cười, xong cố gắng phát âm giọng nam bộ sao cho không phản cảm nói: “Dạ…con…con mần nhiều không thấy cực. Lát nữa ráo hoảnh, cụ cho con xin 6 phần đồ ăn đặng con mang về cho tụi nhỏ ở nhà ạ!”.

Mợ mang về tới nhà, móc cẩn thận ra từ cái xách sờn rách đúng 6 phần đồ ăn, phát ra theo thứ tự từ nhỏ nhất đến lớn nhất. Đến phần thứ 6 thì thằng Hai không thấy nó đâu, chạy đi tìm khắp nơi thì thấy nó đứng khóc sướt mớt ngay hàng rào bông bụp. Mợ không hiểu gì, tiến lại hỏi: “Hai sao con đứng khóc mình ên vậy con? Lại đây Dì đút đồ ăn cho nè!”.

Nó xoay người lại, nước mắt giàn giụa: “Má…má… năm sau cúng Đình má nhớ dắt con theo để con làm phụ má nghe má”.

Mợ nghe vậy, cái bịch đang treo tòn ten trên tay rớt cái bịch xuống đất, mấy cái bánh bò nhỏ xíu lăn lóc trên đất. Mợ về ở với cậu được 3 năm rồi, mà đây là lần đầu tiên được thằng Hai gọi bằng “má”. Cảm động, mợ ôm ghì lấy nó vào lòng, bao nhiêu cực khổ cũng tự nhiên tan biến hết. Năm đó thằng Hai mới đúng 13 tuổi.

Mo-cua-toi-cau-chuyen-y-nghia-nhan-van-1

Nhà không có đất canh tác, quanh năm mợ chỉ đi cắt cỏ mướn, chèo xuồng đi nhổ lúa ma, ai mướn gì thì làm nấy. Mà đâu phải công chuyện có đủ quanh năm để làm đâu. Lúc hết việc, nghĩ sao mợ lại chèo xuồng lên thị xã đi bán máu. Lần nào thằng Hai thấy má nó về mà cầm nhiều đồ ăn, đồ chơi cho tụi nó là nó giận ra mặt. Nó giận má vì đã lén đi bán máu, giận bả vì nhất quyết không cho nó nghỉ học. Mợ của tôi cứ một hai nói: “Hai…con nhất định phải học cho ra ngô ra khoai, để đời con bớt khổ với còn để làm gương cho mấy đứa em nữa”.

Câu nói đó cứ văng vẳng bên tai thằng Hai, trở thành động lực để nó học hành chăm chỉ. Không uổng công mợ chăm bẵm nó, thằng Hai sau này là một trong ba bác sĩ Đa khoa đầu tiên của toàn tỉnh Bến Tre này. Mấy đứa em nó giờ cũng có công ăn việc làm ổn định. Đứa có gia đình ra ở riêng, đứa thì trọ học trên Sài Gòn, đứa học thú y, đứa lái máy cày, đứa làm cô giáo. Ngày vinh quy bái tổ, thằng Hai dắt về một cô người yêu ra mắt cả nhà. Trong khi má nó đang lủi thủi chụm lửa dưới bếp, cô người yêu chu mỏ nũng nịu với thằng hai ở trên nhà: “Tí nữa má anh lên, anh nói má đừng ngồi gần em nha”.

Thằng nghe vậy hỏi: “Sao vậy em?”

Cô người yêu nói: “Thì…thì tại má anh dơ quá, ngồi gần mình sẽ làm mình bị hôi. Với…với cả bả có phải má ruột của anh đâu!”.

Thằng Hai bất thình lình đứng dậy, chỉ tay ra cửa gằng giọng nói: “Cô đi ra khỏi nhà má tui ngay! Ngay lập tức!”.

Sững người vì quá bất ngờ, cô ta ôm mặt khóc um sùm. Má nghe ồn chạy lên hỏi thì thằng Hai quỳ sụp xuống chân má nó khóc nức nở: “Má ơi…má hy sinh cả cuộc đời cho con ăn học, giờ con thành ông nọ ông kia mà không biết lựa bạn gái để nó khinh rẻ má….con có lỗi với má nhiều lắm”.

Mợ đứng chôn chân tại chỗ, tâm can hơn nửa đời người của mợ đã không uổng phí….

Mo-cua-toi-cau-chuyen-y-nghia-nhan-van-3

Tháng 8/2010, còn khoảng tuần lễ nữa là Mợ lên máy bay xuất ngoại sang đoàn tụ với gia đình thằng Hai. Vợ nó hiện tại đã là một người con gái khác, thế hệ F2 trên đất Mỹ nhưng được giáo dục rất kỹ về kiến thức lẫn nét đẹp tâm hồn. Cô không quên mình là người Việt và ngay từ lần đầu gặp má của thằng Hai đã coi má nó là “quê hương” của mình.

Mấy hôm gần đi, chia tay bà con trong xóm mợ cứ thẫn thờ nơi góc vườn nhỏ sát rào bông bụp năm nào. Mợ muốn làm một điều gì đó, mà không làm được…

Đứa con gái út là cô giáo rất tinh ý, nói nhỏ với chồng ra xem có cái gì dưới nền đất ấy. Đào lên khoảng vài thước thì lòi ra một cái hộp thiếc nhỏ, cô cẩn thận giở từng lớp bịch gói đã nhuộm màu thời gian. Tới lớp sau cùng thì lặng của người, đó là đôi bông tai mù u mà cậu tặng mợ trong ngày cưới năm nào.

Trong nhà, mợ cầm điện thoại gọi cho thằng Hai, mợ chỉ nói mấy chữ đơn giản rồi nhẹ nhàng cúp máy: “Hai à, má không thể bỏ lại quê hương được…”

Rốt cuộc thì phút chót mợ của tôi vẫn không muốn đi Mỹ. Tôi cứ nghĩ mã là do mợ vẫn còn thương cậu, mợ vẫn nuôi hy vọng chờ ngày cậu về hay còn điều gì lấn cấn khác? Đọc tới đây chắc hẳn ai cũng giống như tôi. Bản thân tôi cũng nhiều lần hỏi mợ điều đó, nhưng mãi vẫn không có câu trả lời thỏa đáng. Không ai biết mợ đang nghĩ gì cả…

Chiều nay cũng vậy, vươn người thắp cho mợ vài cây nhang…tôi thấy mợ vẫn cười một nụ cười hiền lành, chất chứa sự mãn nguyện khi đến cuối đời vẫn được nằm lại ở mảnh đất quê hương.

Sài Gòn, rạng sáng 09/05/2020.

Xem thêm: Người mẹ vĩ đại mang tên “bà Ngoại” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Tình yêu đích thực” là câu chuyện ngắn ý nghĩa, khiến nhiều người cảm động và thán phục trước tình cảm người cả hai vợ chồng dành cho nhau.

Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

“Lòng tốt cần được đặt đúng chỗ” là câu chuyện ngắn sâu sắc khiến nhiều người phải dừng lại để ngẫm nghĩ về hai từ “lòng tốt” trên đời.

Lòng tốt cần được đặt đúng chỗ - Câu chuyện sâu sắc đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Vì sao con người khổ sở và bao giờ mới hết khổ? - Ấy là câu hỏi mà rất nhiều người tốt ra trong lúc bế tắc. Hãy cùng chúng tôi tìm câu trả lời qua câu chuyện Phật giáo: Chú tiểu đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "vì sao con người khổ sở".

Câu chuyện Phật giáo: Chú tiểu đi tìm câu trả lời 'vì sao con người khổ sở'
0 Bình luận

Tin liên quan

“Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già” là một câu chuyện ngắn chân thực sâu sắc về hiện trạng của nhiều người làm con hiện nay ỷ mình có kiến thức rồi coi thường, không nhẫn nại với cha mẹ.

Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già – Câu chuyện nhân văn xúc động
0 Bình luận

Câu chuyện quả báo về việc hành xử độc ác với con bò khiến người nông dân lãnh hậu quả đau đớn là bài học cảnh tỉnh cho nhiều người trong xã hội hiện đại.

Câu chuyện quả báo đáng suy ngẫm: Người nông dân lãnh hậu quả đau đớn vì hành xử độc địa với con bò
0 Bình luận

“Bố cho con những gì” là câu chuyện nhăn văn giúp bạn nhận ra rằng, trên đời của cải quý giá nhất bố mẹ cho con là lòng tự trọng và tinh thần tự lực.

Bố cho con những gì? – Câu chuyện sâu sắc nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 17 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất