"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ" - Câu chuyện đáng suy ngẫm
"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...
"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ"
Tôi không dám đọc hết những bài tường thuật, vì đã từng đi qua nỗi đau tương tự.
Hồi ấy chúng tôi đang tuổi mới lớn, nghịch ngợm, hay trốn bố mẹ, đi từ trong phố ra bãi sông Hồng để chơi, để tắm. Khi về bao giờ cũng để đầu thật khô mới dám vào nhà, nếu bố mẹ biết ra bãi sông chơi, thể nào cũng bị ăn đ,òn. Người lớn lo lắng nhưng trẻ con có hiểu gì đâu. Trẻ con thì không biết sợ.
Cái hôm định mệnh ấy tôi đi với bố có việc, em tôi ở nhà không có ai chơi cùng bèn rủ cậu bạn cùng lớp ra sông Hồng. Hai thằng trẻ con, mới học xong lớp ba, đang nghỉ hè để lên lớp bốn.
Em tôi sa với xoáy nước sâu chới với, cậu bạn trên bờ không biết cách nào cứu, chỉ biết cầm đôi dép của em chạy về nhà gọi người lớn.
Tôi không dám nhớ tiếp về ký ức đau buồn ấy nữa. Hôm tang lễ em, mẹ vừa khóc vừa trách tôi: "Con lớn mà không trông em cho bố mẹ".
Lời ấy như xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời.
"Và có những điều một khi đã mất đi, sẽ không bao giờ trở lại được nữa. Những năm tháng về sau, mỗi lần nghĩ về sự ra đi của em và nỗi đau của cha mẹ, tôi hiểu ra rằng, lời mẹ trách móc, đổ lỗi cho tôi ngày đó, không bao giờ có thể mang em tôi trở lại, nhưng có lẽ giải tỏa phần nào nỗi đau của mẹ."
Mỗi mùa hè, lại nghe tin trẻ bị nước cuốn. Mỗi dịp lễ tết, lại có người không kịp về nhà. Cháy nổ, lật xe, trượt chân,… những chuyện không ai muốn nhắc tên nhưng vẫn cứ xảy ra.
Chúng ta đã được nhắc rất nhiều lần về an toàn: từ mặc áo phao, đội mũ bảo hiểm, đến kiểm tra lối thoát hiểm… Nhưng vẫn có người chủ quan, cho đến khi không còn cơ hội để sửa sai.
Điều cần dạy trẻ, đôi khi không chỉ là kỹ năng mà là biết sợ. Biết sợ nước sâu, biết sợ ngọn lửa, sợ tốc độ, sợ sự chủ quan. Biết sợ lời nhắc của người lớn, sợ vi phạm quy định, lớn lên nữa là biết sợ pháp luật.
"Những đứa trẻ biết sợ sẽ lớn lên trở thành những người lớn biết sợ. Con người phải biết sợ những gì nguy hiểm cho mình, sợ những gì nguy ,iểm cho người khác. Có biết sợ thì mới biết yêu, yêu cuộc sống, yêu hòa bình. Biết sợ, con người sẽ đồng thời biết cách tạo ra những rào chắn an toàn nhất cho mình và người thân”.
Bởi nếu không biết sợ, đôi khi người ta chỉ kịp nhận ra khi đã quá muộn.
(Nguồn Trắng TV)
Tin liên quan
Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."
Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.
Nhờ sự giúp đỡ của cộng đồng mạng Thái Lai, cô gái bị bắt cóc từ nhỏ, trải qua cuộc sống cơ cực đã tìm lại được gia đình ruột thịt của mình.
Bài mới
Cổ nhân từng dạy: “Dưỡng hình không bằng dưỡng thần, điều thân không bằng điều tâm”. Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa đạo lý sâu xa về cách con người nuôi dưỡng thân – tâm – trí để đạt được sự an lạc trong đời. Bởi lẽ, thân thể khỏe mạnh chỉ là phần nổi của tảng băng, còn tinh thần và tâm thái mới là gốc rễ của hạnh phúc thật sự.
Khổng Tử, bậc hiền triết vĩ đại của phương Đông, từng để lại một lời răn nổi tiếng: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình.” Thoạt nghe, câu nói này dễ bị hiểu lầm là sự kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ nhận ra đây là lời khuyên thấm thía về cách chọn bạn, giữ bạn và tự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy nhân sinh.
Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.
Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.














