Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Theo dõi

Nhà tôi ngày xưa là một căn nhà điển hình kiểu “tam đại đồng đường”, có bà ngoại, ba mẹ tôi và gia đình cô ba cùng chung sống. Cùng sống dưới một mái nhà va chạm là điều không thể tránh khỏi, nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất cho đến tận bây giờ chính là cách mẹ tôi đối diện với những va chạm ấy.

Cô ba tôi là người tốt tính nhưng có phần thẳng ruột và hay so đo. Cô có thể so sánh từ chuyện cái áo mới mua, chuyện điểm số của con cái cho đến chuyện hôm nay ai rửa nhiều chén bát hơn. Lời nói của cô đôi khi tựa như một mũi kim đâm vào lòng người, không gây chảy máu nhưng lại khiến người nghe nhói lên một cái. Và người thường xuyên “hứng” những mũi kim ấy không ai khác chính là mẹ tôi.

Tôi nhớ, có lần cô ba mua được một cái tivi mới, màn hình phẳng, to hơn hẳn chiếc tivi cũ nhà tôi, cô hồ hởi mang khoe khắp xóm, rồi quay sang nói với mẹ tôi: “Chị hai thấy không, thời buổi này ai còn coi cái tivi lồi cũ rích kia, xem riết rồi hư hết mắt. Chị phải đầu tư cho tụi nhỏ chứ!”.

gia-tri-cua-nguoi-phu-nu-cau-chuyen-nhan-van-1-1429

Mẹ tôi khi đó đang lui cui dưới bếp, chỉ ngẩng lên cười đáp: “Ừ, tivi màn hình phẳng đẹp thật, em sắm được vậy là mừng rồi, tối nay cả nhà mình qua phòng em xem ké cho rõ nghen”.

Một lời nói nhẹ bẫng, không hàm chứa một chút ghen tị hay tự ái. Tôi khi đó còn nhỏ nên không tránh được việc thấy có chút ấm ức thay cho mẹ. Tôi nghĩ tại sao mẹ không nói rằng nhà mình còn có nhiều thứ phải lo nên chưa có tiền đổi tivi mới, tại sao mẹ lại phải nhịn cô ba như vậy?

Rồi một lần khác, trong bữa cơm cô ba lại lên giọng chê món cá mẹ tôi kho hơi mặn, rồi tấm tắc khen món đó mà để cô nấu thì sẽ cho thêm chút đường, chút tóp mỡ, chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều. Cả nhà đang ăn vui vẻ bỗng im lặng. Mẹ tôi thì vẫn bình thản gắp cho cô miếng thịt rồi nói: “Vậy hả? Lần sau em nấu món này cho cả nhà thử tay nghề nghen. Chắc là em nấu sẽ ngon lắm”.

Sự so đo của cô ba cứ như con sóng, liên tục vỗ vào bờ. Còn mẹ tôi thì như bờ cát rộng lớn, lặng lẽ đón nhận tất cả, để sóng tự vỗ rồi tự tan đi, chẳng để lại chút dấu vết gì. Bà không bao giờ tranh luận, cũng chẳng hơn thua, càng không đem những chuyện vụn vặt ấy kể lại với ba hay ông bà nội. Hồi còn nhỏ tôi nghĩ đó là sự yếu đuối, lớn lên một chút thì thấy đó là sự cam chịu. Mãi đến khi một biến cố lớn xảy ra tôi mới nhận ra đó là triết lý sống của mẹ - một người phụ nữ tuyệt vời của gia đình.

Năm đó bà nội tôi ngã bệnh nặng phải nằm viện cả tháng trời, cả nhà rối ren hết cả lên. Tiền bạc, công việc, người chăm bệnh,... cả núi việc dồn lên. Trong lúc cô ba còn đang luống cuống, than thở ngắn dài, lo rằng viện phí sẽ tốn kém thì mẹ tôi lại trở thành trụ cột gánh vác tất cả. Bà lặng lẽ sắp xếp công việc, phân công ai vào viện chăm bà nội, chạy vạy từng đồng lo viện phí, rồi lo cơm nước cho cả nhà, đốc thúc anh em tôi học hành. Bà làm việc mà không một lời than vãn, so đo mình vất vả. Chính cô ba cũng phải dựa vào sự sắp xếp và bàn tay của mẹ để vượt qua giai đoạn khó khăn ấy.

Một đêm nọ, sau khi từ bệnh viện về, tôi thấy mẹ ngồi một mình ngoài hiên, gió se lạnh, mẹ lặng lẽ xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, tôi đứng sau mẹ, nước mắt chảy dài.

Tôi đến bên cạnh, hỏi mẹ một câu mà tôi đã giữ trong lòng rất lâu: "Sao mẹ có thể chịu đựng và im lặng trước những lời nói khó chịu của cô ba hay vậy?"

Mẹ tôi quay sang nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng nói: "So đo với người ngoài đã mệt lắm rồi, huống hồ là gia đình. Mẹ hơn được họ một câu nói, một cái áo, thì mẹ được gì? Chỉ được cái hả hê trong chốc lát thôi con. Việc của mẹ là giữ cho cái nhà này được êm ấm, là lo cho ba con, cho bà, cho tụi con được đầy đủ. Hơi sức đâu mà đi tranh cãi mấy chuyện không đâu không mệt người”.

Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ. Cái "nhịn" của mẹ không phải là yếu đuối, mà là một sức mạnh đến từ sự tự tin vào giá trị của bản thân. Bà là cái nền móng của ngôi nhà. Nền móng thì không cần phải khoe khoang, nó chỉ cần vững chãi là được. Bà không cần phải thắng trong những cuộc so đo vụn vặt, bởi bà biết mình đang gánh vác những điều lớn lao và quan trọng hơn nhiều.

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua. Và giá trị lớn nhất của họ, chính là tạo ra một mái nhà êm ấm, chăm lo con cái, làm tròn bổn phận người mẹ, người vợ, người con trong gia đình.

Xem thêm: Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Trong ngày cưới, người con trai đã chủ động trao tặng nhẫn vàng, kiềng vàng và bày tỏ lời cảm ơn, biết ơn vì công sinh thành, nuôi dưỡng, cũng như chúc phúc cho mẹ.

Xúc động khoảnh khắc con trai gả mẹ 53 tuổi đi lấy chồng: “Dù ở độ tuổi nào, ai cũng xứng đáng có được những hạnh phúc riêng của mình”
0 Bình luận

Giữa những trang giấy đã úa màu thời gian, 109 bức thư mà bà Vũ Thị Lui nâng niu gìn giữ chính là những mảnh hồn xưa còn sót lại của một thời đạn lửa. Mỗi con chữ đều thấm đẫm tình yêu thương, nỗi mong nhớ và cả tinh thần bất khuất của một thế hệ đã sống, đã yêu và sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc. Những bức thư ấy đã theo chân người lính qua rừng sâu, suối cạn, qua những năm tháng hành quân gian khổ và hôm nay, chúng vẫn còn đó như những nhân chứng thầm lặng kể lại bản anh hùng ca của một thời không thể nào quên.

109 bức thư và mối tình vượt qua khói lửa chiến tranh: 'Đêm nay anh sẽ không trở về và cả cuộc đời anh sớm hiến dâng cho Tổ quốc'
0 Bình luận

Cứ nghĩ mùa hè sẽ được nghỉ ngơi, nào ngờ bố mẹ chồng đón 6 cháu về chơi dịp nghỉ hè khiến con dâu trưởng hiếm muộn tất cả phục vụ đến kiệt sức.

Kiệt sức khi mùa hè đến – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất