Sự “giàu có” của người nghèo – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi không biết điều gì đã làm cho những người nghèo khổ ấy lại nhiệt tình giúp đỡ “thằng bé” mà họ không quen biết như vậy… phải chăng đó là sự “giàu có” của người nghèo!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Hồi còn sinh viên vào các kỳ nghỉ, tôi thường xin dạy thêm tại các trường mẫu giáo. Lần đó tôi xin được một chỗ làm ở thị trấn St.Louis. Đến khi vào làm tôi mới biết được ở đây người ta trả lương vào cuối tháng. Tôi lặng người, bởi trong túi chỉ còn đúng 4 đô. Với số tiền này tôi không thể trả tiền trọ chứ đừng nói đến việc đổ xăng hay ăn tối.

Tôi có một cây kèn trumpet và biết chơi một chút piano, nên ý nghĩ đầu tiên của tôi là dùng chúng để kiếm thêm ít tiền. Nhưng làm ở đâu? Tôi còn chưa quen thuộc với thị trấn này. Thế là tôi quyết định đem cái kèn của mình đến tiệm cầm đồ. Cầm 15 đô trên tay, tôi nghĩ số tiền này đủ cho tôi trả tiền trọ cho ngày hôm đó, hôm sau nữa. Rồi những ngày tiếp theo sẽ ra sao?

Lang thang suy nghĩ, tôi nhìn thấy một quán cà phê nằm cạnh tiệm cầm đồ. Tôi ghé vào gọi cốc bia 35 xu và ngồi đó thừ mặt ra.

"Trông cậu cứ như vừa đánh mất đồng xu cuối cùng ấy, con trai!", người hầu bàn già lại gần tôi và nói như vậy.

Ông ấy tên là Charlie, năm nay đã 60 tuổi. Tôi kể cho ông ấy nghe chuyện mình đang gặp phải, kể cả chuyện vừa đem cầm chiếc kèn yêu thích. Ông ấy nghe rồi hỏi lại: "Cậu cũng biết chơi piano à?".

"Cháu biết một chút thôi, không giỏi lắm", tôi nói. Charlie suy nghĩ vài phút, rồi hỏi tiếp: "Thế cậu có biết chơi bài “Stardust” không?".

Su-giau-co-cua-nguoi-ngheo-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Thật may, đó là một trong những bản nhạc ít ỏi mà tôi biết chơi. Tôi thử chơi cho Charlie nghe, cố gắng hết sức. Không hay lắm, nhưng nhìn Charlie có vẻ thích. Ông cười vang, vỗ tay thật to và nói: "Cậu chơi không hay lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ khiến khách bỏ đi! Thế này nhé, mỗi tối cậu hãy đến đây chơi bản nhạc này, tôi sẽ cố giúp cậu kiếm được đủ tiền để trả tiền nhà và tiền ăn cho đến khi nào cậu được trả lương. Mà cậu có bộ vest nào không?".

Tôi lắc đầu, thế là Charlie dẫn tôi đi mua ở một cửa hàng đồ cũ. Bộ vest màu nâu, có lẽ được dùng cho những người 40 tuổi, nhưng trông vẫn rất hợp với tôi

Ngày hôm sau, 6 giờ tối khách đến quán cà phê đã đông đủ. Trông ai cũng vất vả và lấm lem. Họ nghe “Stardust” và những bài hát cũ mà tôi chơi một cách chăm chú, thậm chí có người còn rơi nước mắt. Mỗi tối vài lần, Charlie đặt một chiếc hộp lên quầy hàng và nói: "Anh em, chúng ta cần giúp đỡ cậu bé này!". Và đôi khi ông dùng giọng điệu buồn kể lại cả tình trạng của tôi: sống một mình và không có tiền.

Ðến buổi tối thứ ba, một bà cụ đến gần tôi và nói: "Con trai, ta không có tiền để giúp con, nhưng ta có một căn phòng trống không dùng tới. Con có thể ngủ qua đêm ở đó để khỏi phải trả tiền nhà trọ”.

Tôi vui mừng đồng ý, liên tục cảm ơn bà cụ. Thế là từ hôm đó, buổi sáng tôi đến trường mẫu giáo dạy bọn trẻ, tối đến lại chơi nhạc cho những người già ở quán của Charlie. Sau một tháng, tôi được lãnh lương. Tiền lương khá cao, đủ để tôi sống sung túc, đàng hoàng. Tôi quay lại quán của Charlie chơi thêm một buổi nữa. Lần này tôi nói Charlie không cần đặt hộp quyên góp lên bàn, vì tôi đã có tiền rồi.

Nhưng ở chỗ mà mọi hôm Charlie đặt hộp, hôm nay mọi người vẫn để tiền ở đó. Tôi nhìn thì thấy có rất nhiều đồng xu và cả tờ 20 đô.

Tôi không biết điều gì đã làm cho những người nghèo khổ ấy lại nhiệt tình giúp đỡ “thằng bé” mà họ không quen biết, trong khi chính họ đang phải sống một cuộc đời chật vật.

Sau này tôi chơi piano tốt hơn và nhận làm thêm tại một khách sạn lớn và các buổi tối trong tuần. Tôi chơi piano cho những người khách giàu có và sang trọng. Nhưng chưa một lần nào và chưa một ai sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ tôi những gì họ có như những người nghèo ở quán của Charlie.

Sưu tầm

Xem thêm: Hãy đọc sách – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Mình ngước lên bầu trời nhìn những vì sao đang nhấp nháy, mỉm cười thật tươi. Mình đã có quyết định cuối cùng rồi, mình chọn ở lại cùng ông bà nội.

Quyết định cuối cùng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Nghe những lời ông cụ kể, khóe mắt tôi đỏ hoe. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi gặp một người con hiếu thảo đến vậy.

Người con hiếu thảo – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Bữa ăn miễn phí này tôi ăn nhưng trong lòng nặng nề quá đỗi, tôi nghĩ mình phải khuyên người phụ nữ tội nghiệp kia ly hôn ngay lập tức, phải sống vì chính mình. 

Bữa ăn miễn phí – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Đọc sách của Roald Dahl chúng ta học được cách đối mặt với khó khăn, phát triển sự kiên trì và trân trọng giá trị của lòng tốt, sự thông minh.

5 bài học hay từ tác phẩm thiếu nhi của Roald Dahl
0 Bình luận

"Nhà giả kim" không chỉ là một cuốn sách mà còn là nguồn cảm hứng cho hàng triệu người trên thế giới. Dưới đây là 10 bài học hay được rút ra từ sách.

10 bài học đáng nhớ từ cuốn sách 'Nhà giả kim'
0 Bình luận

Cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" chỉ khoảng 300 trang sách nhưng đã để lại nhiều bài học nhân sinh sâu sắc.

13 bài học sâu sắc từ cuốn sách 'Muôn kiếp nhân sinh'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất