Vết dằm trong tim – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Cuộc trò chuyện giữa bà nội và bà ngoại hôm đó đã trở thành vết dằm trong tim mình, để mỗi khi nhớ lại mình đều thương ngoại đến thắt ruột, không kìm được nước mắt.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Mẹ lấy bố năm bà 20 tuổi, cái tuổi vô lo vô nghĩ. Mẹ thuộc kiểu gái ngoan, sống nội tâm, là kiểu phụ nữ của gia đình. Sau khi lấy về, bố nói gì mẹ đều nghe răm rắp.

Bố mẹ đi làm ăn xa nên mẹ không phải chịu cảnh làm dâu. Bố là người con có hiếu, dưới bố lại còn 8 người em đang tuổi ăn tuổi lớn. Những năm 80 còn chế độ tem phiếu, cứ có tem phiếu gạo, thịt, vải, đường là bố lại gom góp đem về cho bà nội nuôi các em.

Ngoài công việc buôn bán, bố mẹ còn chăn nuôi thêm heo và trồng thêm khoai sắn. Được cái bố mẹ mát tay nên heo lớn nhanh vù vù, khoai sắn thì cho sản lượng cao hơn người khác. Dăm ba tháng heo lớn là bố lại đem bán, đem tiền về cho bà nội. Gom góp được đồng nào, bố lại đem về lo đám cưới cho các em, xây nhà cho ông bà. Bao nhiêu công sức làm lụng bố đều đem về cho bà cả, thế mà mẹ cũng chả nói câu nào, mà còn vui vẻ vì đã giúp bà nuôi các em. Thế là bao nhiêu tiếng thơm thảo bà dành hết cho mẹ. Đi đâu cũng khen bố mẹ hết lời.

Sau này, toàn bộ gia đình nhà nội di cư vào nam. Lúc này các cô chú cũng đã trưởng thành, ai cũng có công ăn việc làm ổn định. Ông bà ở chung với bố mẹ. Nhưng bố mẹ và ông bà phân chia riêng về kinh tế. Bà buôn bán, cho vay tiền góp để kiếm sống. Còn bố mẹ vẫn tiếp tục lăn lộn buôn bán nhỏ để mưu sinh và các con thơ đang tuổi ăn tuổi học.

Khi ấy, mọi người sống chung, cùng chung khu đất, nhưng không chung nhà, không chung mâm cơm. Mẹ kiệm lời, kém giao tiếp, chỉ biết cặm cụi buôn bán và lo liệu chuyện nhà cửa. Bà hoạt bát lại ưa ngọt. Người nào nói ngọt với bà vài câu là bà có thể nhận làm con nuôi ngay. Có lúc bà còn nói bóng gió người ngoài còn tốt gấp vạn lần con trai, con dâu của bà. Trong khi đó chính “người ngoài tốt” đó lại là người vay tiền của bà xong không trả.

Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là mâu thuẫn muôn đời nay rồi. Cũng không có gì mới lạ để mà kể ra cả. Nhưng điều đáng nói nhất ở đây là bố mình – một người con nổi tiếng có hiếu. Mình không nhớ rõ nội dung câu chuyện là gì, nhưng sau khi nghe bà thuật lại, mẹ nhỏ giọng đính chính vài câu thì bố liền tát mẹ một cái thật mạnh đến mức chảy cả máu mắt. Và cũng từ lần đó, mấy chị em mình không nhìn mặt gia đình nội nữa, dù có đi ngang qua chị em mình cũng không chào tiếng nào. Các dịp lễ Tết, tụ tập chị em mình cũng không vào. Suốt 3 năm như vậy, một hôm chú mình gọi chị em mình lại hỏi sao tránh mặt cô chú và không vào nhà nội chơi. Rồi chú lớn tiếng mắng và bắt chị em mình từ nay phải đàng hoàng. Chào thì chào thôi chứ tình cảm thì không thể cứ ép buộc là có được.

vet-dam-trong-tim-cau-chuyen-dang-suy-ngam

Rồi một lần, sau 10 năm trời mẹ theo bố vào nam, bà ngoại mới vào chơi thăm con, thăm cháu. Mười năm với biết bao nhiêu thương nhớ. Ngày đón bà ngoại ở ga tàu, bà với mẹ ôm nhau khóc nức nở. Bà cứ suýt xoa: “Sao gầy vậy con ơi? Sao nhìn toàn răng là răng thế này?”.

Bà ngoại biết mẹ sống chung với nhà nội nên rất ý tứ, chào hỏi gia đình thông gia xong thì cố nép mình vào góc khuất để hạn chế đụng chạm với nội. Bà làm vậy là để tránh phiền phức cho nội và cũng là để giữ gìn cho mẹ.

Một hôm, mẹ đi làm như mọi ngày. Bà ngoại ở nhà một mình buồn chán nên vào nhà trò chuyện với bà nội. Khi ấy, mình ngồi bên cạnh. Bà nội vốn cao ráo, thon gọn, lại có nét nên khi trau chuốt kỹ càng nhìn khá sang. Bà ngoại lại khép nép, ăn nói nhỏ nhẹ, ăn mặc nhà quê. Nói được vài ba câu xã giao, bà nội bắt đầu kể tội mẹ thế này, mẹ thế kia. Bà ngoại lúc ấy chỉ biết ngồi khúm núm, cúi mặt như kẻ tội đồ. Bà nội nói câu nào bà ngoại cũng “dạ”, “vâng”, “cháu nó còn ngu dại, lại xa nhà sớm nên có gì mong bà thông gia thương tình mà dạy bảo cháu nó dùm em”.

Được đà, bà nội ngồi kể tội mẹ cả hai tiếng đồng hồ. Khung cảnh này, câu chuyện này, mỗi khi nhớ lại mình lại thấy như một phân cảnh trong tuồng cải lương “Lá sầu riêng”. Khi coi cảnh đó, không ai cầm được nước mắt cả. Bà mẹ vợ sau khi ra khỏi nhà bà mẹ chồng cũng là bà hội đồng thì òa khóc nức nở.

Sau một hồi, ngoại ra khỏi nhà nội, mặt buồn buồn nhưng không quên dặn mình đừng kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay. Về tới phòng mình, nước mặt ngoại chảy dài, được một lúc ngoại cố nén lại để dọn nhà cửa, nấu cơm chờ mẹ về ăn.

Hôm lên tàu về quê, ngoại ôm mẹ khóc nhiều lắm, rồi ngoại vuốt ve mặt mẹ, nhỏ nhẹ dặn dò: “thôi con nhé, mẹ vào lần này thôi, khi nào nhớ mẹ và thu xếp được thì con đem tụi nhỏ về chơi với mẹ nhé. Mà nhớ làm gì thì làm, phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, không ai yêu thương mình bằng chính bản thân mình cả con ạ!”. Kể từ lần ấy, ngoại không vào nam với mẹ lần nào nữa.

Khi ngoại mất, hàng xóm kể lại, lần nào nhận được tiền mẹ gửi về biếu ngoại cũng cầm nhìn rồi rơm rớm nước mắt nói: “Ốc mà cò nhai!”.

Chính khung cảnh ngày hôm đó đã trở thành vết dằm trong tim mình. Câu chuyện cũng khá lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ lại mình đều thương ngoại thắt ruột và không thể cầm được nước mắt. Ngay lúc này, vừa viết mình vừa khóc. Và tới tận bây giờ, không ai biết về cuộc trò chuyện ngày hôm đó. Có khi ngay chính bà nội cũng chẳng còn nhớ nữa.

Sưu tầm

Xem thêm: Chuyến tàu về quê – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Nghe anh nói mà tôi thương bà vô cùng, một đời tận tụy vì con đến tuổi già lại còn mang ơn ngược vì chúng nó đón mẹ về “nuôi”.

Đón mẹ về “nuôi” – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Nhìn đôi tai khiếm khuyết của mẹ, người con trai mới nhận ra vẻ đẹp thật sự không nằm ở dáng vẻ bên ngoài mà nằm trong trái tim người mẹ.

Đôi tai khiếm khuyết – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Nó chạy vào phòng nội thì thấy bà nằm sâu bên trong chiếc giường. Nội không mở quạt máy mà chỉ phe phẩy chiếc quạt mo cũ, nhìn lên trần nhà, hai dòng nước mắt của nội chảy dài.

Chiếc quạt mo của nội – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tin liên quan

Trong xã hội này, nhiều người nghèo ghét người giàu, nhiều người giàu coi thường người nghèo. Bần cùng và giàu có dường như là 2 thái cực đối lập.

Cổ nhân nói: Cười kẻ nghèo khó chứ không cười phường kỹ nữ, cứu lúc khẩn cấp nhưng không cứu người nghèo
0 Bình luận

Càng trưởng thành, chúng ta càng nhận ra rằng con người ai cũng có những “nỗi khổ riêng”, vậy nên đừng dễ dàng vạch trần họ, đó chính là tấm lòng thiện lương của mỗi người. 

Cổ nhân dạy: Nhìn thấu là thông minh, không nói là trí tuệ
0 Bình luận

Sau nhiều năm tháng chiêm nghiệm, cổ nhân xưa đúc kết kinh nghiệm "dụng nhân như dụng mộc", quả là rất cao thâm!

Cổ nhân dạy: Dụng nhân như dụng mộc, đừng vì vài chỗ mục mà bỏ cả cây lớn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất