Chuyến tàu về quê – Câu chuyện nhân văn cảm động
Trên chuyến tàu về quê, thấy ông lão lớn tuổi nên cô bé âm thầm nhường ghế của mình. Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi mọi người nhìn thấy cây nạn của cô…

Trên chuyến tàu về quê, có một ông lão ngồi cạnh cửa sổ. Ông đang vui vẻ kể với mọi người rằng ông thật may mắn khi mua loại vé đứng mà vẫn tìm được một ô ghế trống trên tàu.
Nhìn thấy một cô gái đứng giữa đám người đông đúc, ông lão quan tâm hỏi han: “Cháu gái à! Cháu về đâu vậy?”
Cô bé trả lời: “Dạ cháu về Hà Nam ông ạ!”.
Ông lão nghe vậy thì bảo: “Thế thì phải chiều tối mai mới đến nơi được. Xa như vậy mà cháu phải đứng thế này thì làm sao mà chịu được. Hay thế này đi, khi nào ông xuống tàu cháu có thể ngồi vào đây!”.
Cô bé mỉm cười nói: “Dạ thế cũng được ạ. Cháu cảm ơn ông”.

Một lát sau khi nhân viên soát vé đi kiểm tra, anh nhìn đi nhìn lại vào vé của cô gái rồi nhạc nhiên hỏi: “Không phải vé của cháu là vé ngồi sao? Tại sao lại đứng thế này?”.
Rồi anh liếc về phía ông lão đang ngủ, hỏi cô bé: “Sao cháu không nói với ông ấy? Chẳng lẽ ông ấy không biết đó là chỗ của cô à?’.
Cô gái mỉm cười, nhìn về phía ông lão giọng đầy thông cảm nói: “Chắc ông cụ cũng đã ngoài 70 rồi, lớn tuổi vậy mà cứ để ông đứng thì cháu thấy cũng tội”.
Cô bé nói xong cúi mặt xuống, hai má ửng hồng vì ái ngại.
Nhân viên soát vé gật đầu, có lẽ anh cũng hiểu được tấm lòng của cô gái nhỏ. Anh nhỏ nhẹ nói: “Đi theo tôi, để tôi tìm giúp cho cháu một chỗ ngồi tạm”.
Những người xung quanh còn thức đều nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, họ không ngừng khen cô gái tốt bụng, biết suy nghĩ cho người khác. Thế rồi họ dẹp sang một bên nhường lối để cô đi.
Cô gái cúi xuống, lấy từ dưới ghế ra cây nạng của mình. Những người xung quanh vừa rồi mới bị cảm kích từ tấm lòng lương thiện của cô, giờ lại càng chấn động hơn nữa.
Sưu tầm
Đọc thêm
Mắt là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng đánh giá tốt hay xấu, xinh hay không xinh. Đã vậy, nhìn cái gì hay là muốn có cái đó cho bằng được. Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất trên đời này!
Thay vì lấy sách vở ra ép bọn nhỏ chép bài, cô giáo trẻ đã dạy chúng bài học đầu tiên về nhận thức và cuộc đời. Dạy chúng rũ bỏ quá khứ, sống thật tốt cho hiện tại và tương lai.
Mấy chục năm phiêu dạt đời người, toan tính thiệt hơn để rồi có lúc chỉ thèm một nỗi rất giản đơn. Đó là được ngồi bên má trong cái chái bếp thơm mùi thời gian.
Tin liên quan
Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.
Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.
Ngày trẻ, từng phải đi rửa bát thuê và dọn nhà vệ sinh kiếm sống, nhưng vị tỷ phú công nghệ này lại coi đó là bài học quý giá.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư