Người tham giúp người khác họ hạnh phúc trên cả chặng đường làm giàu. Và họ sẽ không bị thương tích.
Người tham tiền, họ đau khổ suốt chặng đường dài không có tiền và rồi được hạnh phúc ngắn ngủi khi có được tiền. Thương tích thì đầy mình.
Cuộc đời này, hãy xem có bao nhiêu người vì tham lam mà mất tất cả. Cứ quen tham đi, rồi 1 ngày bạn cũng sẽ phải làm lại từ đầu, thậm chí còn từ số âm.

Cứ trải nghiệm, chia sẻ này trị giá cả cuộc đời.
Con người muốn hạnh phúc và thành công lớn thì cần chăm lo cho phần gốc. Vì rồi 1 ngày bão sẽ tới, cây mà mất gốc thì hối hận cả 1 đời.
Bạn cần phải biết tới trí tuệ gốc. Nó sẽ giúp bạn hạnh phúc trọn kiếp người. Nó sẽ giúp bạn biết cách để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời này...
(st)
Xem thêm: Ngược gió bão về nhà – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Tin liên quan
Chỉ vì tiền nhà chồng bắt chúng tôi bán đất, bán nhà, ép cả vợ chồng tôi ly tán. Tình nghĩa hơn 20 năm bỗng chốc hóa hư vô, cuối cùng chỉ là người dưng bước qua cuộc đời nhau…
Mất việc ở tuổi 40, lương trăm triệu thành con số 0, cuộc sống của tôi trở nên chao đảo, vợ chồng cãi vã không hồi kết vì bao khoản chi tiêu cứ dồn dập kéo đến…
Mùi áo của má thoang thoảng mùi khói bếp, mùi nắng và cả mùi yêu thương mà cả đời này nó chẳng thể nào gọi thành tên được.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư