Mùi áo của má – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mùi áo của má thoang thoảng mùi khói bếp, mùi nắng và cả mùi yêu thương mà cả đời này nó chẳng thể nào gọi thành tên được.

Diệu Nguyễn Theo dõi

Chiều muộn. Mặt trời đỏ quạch như lòng đỏ trứng gà chín rực trên nền trời, lười biếng thả những vệt sáng dài xuống dòng sông lặng lờ chảy ngang qua xóm nhỏ. Mấy đứa trẻ con trần truồng nhảy ùm xuống nước, cười ré lên trong những đợt sóng lăn tăn. Mùi lúa chín từ cánh đồng xa xa phảng phất trong không khí, hòa cùng mùi khói rơm ngai ngái bay lên từ những mái nhà tranh lúp xúp.

Bên hiên nhà, bà Năm lom khom xếp lại rổ khoai lang mới luộc. Mùi khoai nóng hổi, bùi bùi, quyện trong làn gió mát rượi, làm cái bụng thằng Tí réo lên từng hồi. Nó ngồi xổm bên cạnh, mắt hau háu nhìn chằm chằm rổ khoai, nhưng không dám xin, chỉ nuốt nước miếng cái ực. Má nó – bà Năm – giả vờ không thấy, vẫn chậm rãi nhặt từng củ khoai, lựa củ nào ngon nhất, mềm nhứt rồi bẻ đôi rồi thảy vô cái chén nhỏ.

Bà đặt chén khoai trước mặt thằng Tí, khẽ nói:

– Nè, ăn đi con. Má biết con đói lắm rồi.

Thằng Tí vồ lấy, nhưng không ăn ngay, mà ngước lên nhìn má, đôi mắt trong veo bỗng dưng ươn ướt.

– Má ăn chưa?

Bà Năm cười, xoa đầu nó:

– Má ăn rồi.

Nó không tin, nó biết trong nhà làm gì có đủ khoai cho hai người ăn no. Nhưng nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bẻ đôi củ khoai, đưa cho má một nửa. Bà Năm nhìn con, rồi chậm rãi cầm lấy, bỏ vô miệng, nhai chầm chậm.

Tối đó, bà Năm thức thiệt khuya, ngồi dưới ánh đèn dầu le lói vá lại cái áo đồng phục cho thằng Tí. Cổ áo đã sờn mục, mấy chỗ rách phải đắp thêm vải cũ, bàn tay gầy guộc của bà Năm tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Mái tóc xanh của bà Năm ngày nào giờ đã lấm tấm bạc, lưng cũng còng hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.

Bà nhớ lại hôm trước, khi thằng Tí nằng nặc xin được đi chuyến tham quan của trường. Nó hiểu chuyện lắm, không đòi hỏi gì bao giờ, chỉ lần này, đôi mắt nó sáng lên, háo hức như đứa trẻ sắp nhận quà. Nhưng hai trăm ngàn tiền xe, tiền ăn… với bà Năm, đó là cả một gia tài.

Tối đó, bà Năm trằn trọc mãi không ngủ được. Sáng hôm sau, bà bưng rổ bắp ra chợ sớm, bán rẻ hơn một chút để mong mau hết hàng. Rồi bà ghé sang nhà bà Tư, nắm chặt hai bàn tay run run, ngập ngừng hồi lâu mới nói nhỏ:

– Bà… có thể cho tôi mượn hai trăm ngàn không? Đến mùa lúa sau tôi trả.

Bà Tư nhìn bà Năm, rồi không nói gì, lặng lẽ vào trong nhà. Lát sau trở ra, bà Tư dúi vào tay bà Năm hai tờ tiền còn thơm mùi giấy mới.

- Cầm lấy đi cho thằng Tí nó được đi một lần cho biết đó biết đây.

Bà Năm rưng rưng, cầm tiền mà lòng nghẹn đắng lại.

Tối đó, bà để hai tờ tiền ngay ngắn trên bàn, gọi thằng Tí lại:

– Đây, má cho con tiền đi tham quan.

Thằng nhỏ sững sờ, không biết má kiếm đâu ra được số tiền này. Nó chỉ biết má cười, ánh mắt hiền hậu:

– Cầm đi con, đừng lo. Má tính hết rồi.

Nó run run cầm lấy, rồi bỗng dưng nhào tới ôm chầm lấy má. Mùi áo của má thoang thoảng mùi khói bếp, mùi nắng, và cả mùi yêu thương mà thằng Tí không gọi tên được.

mui-ao-cua-ma-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1-0925
Ảnh minh họa

Nhiều năm sau, khi thằng Tí đã khôn lớn, thành đạt, giàu có, nó về quê thăm má Năm. Lần này, nó mang về cả một chiếc xe hơi sáng bóng với quà cáp chất đầy. Căn nhà nhỏ vẫn y như ngày nó rời đi. Vẫn mái lá cũ, vẫn cái giường tre kẽo kẹt, vẫn ánh đèn dầu leo lét hắt bóng má lên vách.

Nó ngồi xuống cạnh má, nắm lấy bàn tay gầy guộc, xoa nhẹ:

– Sao má không để con sửa lại cái nhà cho khang trang hơn? Má cực cả đời rồi, giờ con có điều kiện mà má cứ khổ hoài vậy?

Bà Năm cười, bàn tay nhăn nheo vuốt nhẹ lên tóc con trai:

– Má quen rồi con. Với lại, nhà này đâu có cũ. Nó đầy ắp kỷ niệm của má con mình. Má đâu có thấy nó xập xệ gì đâu…

Thằng Tí nghẹn họng. Nó nhìn sâu vào mắt má, rồi bỗng dưng nước mắt cứ vậy ứa ra. Nó nhớ về những ngày thơ bé, nhớ những bữa cơm chỉ có khoai mà má vẫn bảo là ngon, nhớ từng cái áo cũ vá chằng vá đụp.

Nó quỳ xuống, úp mặt vào lòng má. Mùi áo của má vẫn thân thương như ngày nào. Giọng nó khàn đặc nói:

– Má ơi, con biết rồi! Con biết hết rồi má ơi!

Bà Năm khẽ thở dài, đôi tay nhăn nheo vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc con trai, như cái cách bà vẫn làm bao năm qua.

Bên ngoài, trăng rọi xuống hiên nhà, sáng trong và dịu mát. Những ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương lúa chín và mùi khói bếp. Cả không gian chìm trong sự bình yên vô hạn—sự bình yên mà má đã dành cả đời để giữ lại cho con mình.

Xem thêm: Ân tình của mẹ kế - Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Hành trình tìm lại ánh sáng cho cậu học trò Vi Thiên Phú (SN 2015) là một câu chuyện dài xúc động, thấm đẫm tính nhân văn về tình người và sự sẻ chia.

Hành trình tìm lại ánh sáng cho cậu học trò nghèo vùng cao
0 Bình luận

Tôi cứ nghĩ mình chỉ cần cố gắng, nhẫn nhục 3 năm rồi ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành “chạn vương”, hèn nhát và nhu nhược.

Sống đời “chạn vương” – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Sau những chông gai và tổn thương, cô cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ hạnh phúc dành cho mình. Họ ngược gió bão để về nhà và tay vẫn trong tay.

Ngược gió bão về nhà  – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất