Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 05/05
Theo dõi

Bố tôi là người đàn ông cứng đầu nhất mà tôi từng biết. Ông có thể trèo lên mái nhà giữa trưa nắng chang chang của tháng 7 chỉ để sửa cái ăng -ten. Ông có thể đạp xe gần 10 cây số về quê giỗ họ, dù đầu gối đau quặn mỗi khi trở trời. Và đặc biệt, ông có thể sống hơn 10 năm với chiếc hàm mất gần phân nửa răng mà không có lấy một tiếng than phiền.

“Già rồi răng rụng thôi, có gì đâu mà sửa”, bố tôi vẫn hay nói vậy mỗi khi tôi nhắc đến viện trồng răng.

“Nhưng bố ăn khổ quá, miếng thịt nào cũng phải xé nhỏ”, tôi nói với giọng nài nỉ.

“Bố ăn khổ quen rồi”, bố cười, ánh mắt vẫn điềm nhiên như thể đó là chuyện nhỏ nhất đời người.

Tôi im lặng. Có những lúc người cha già của mình bỗng giống như một đứa trẻ, cứ ngại ngần, lần lữa. Nhưng rồi, một hôm tôi đặt tay lên vai bố, nói khẽ: “Bố làm răng vì con được không?”.

Bố nhìn tôi rồi gật đầu. Cái gật đầu rất chậm.

Ngày đến phòng khám, bố ngồi co ro trên ghé như lần tôi đưa ông đi khám mắt. Bác sĩ hỏi: “Bác có mong muốn gì khi làm răng không?”.

Bố tôi cười nửa đùa nửa thật bảo: “Tôi chỉ mong nhai được bát thịt đông, không sợ rơi răng ra ngoài”.

bo-toi-va-nhung-chiec-rang-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-2-2125

Tôi cười theo, nhưng trong lòng nghèn nghẹn.

Rồi qua từng buổi hẹn, ông dần quen với việc khám chữa răng. Tôi nhận ra bố không còn né tránh mỗi khi bác sĩ cầm gương lên. Ông bắt đầu hỏi bác sĩ nhiều hơn, có lần còn bảo: “Làm răng này xong chắc tôi phải tìm lại món sườn nướng ngày xưa vợ nấu”.

Tôi cười, lòng nhẹ hẳn.

Đến ngày bộ răng hoàn thiện, bố tôi ăn một bữa cơm như thể đó là bữa cơm ngon nhất trần đời. Ông gắp miếng thịt kho, nhai từ tốn, chậm rãi rồi ngước lên nhìn tôi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa xúc động: “Nhai tốt lại chắc chắn thế này... biết thế bố đã làm sớm hơn”.

Câu nói ấy của bố khiến tim tôi thắt lại. Bố không nói nhiều nhưng tôi hiểu, những năm qua ông đã lặng lẽ chịu đựng không phải vì không đau, không khó chịu... mà là vì người già thường quen hy sinh.

Hôm sau, bố bảo tôi chụp cho ông một tấm ảnh. Bố mặc sơ mi trắng, nở nụ cười rạng rỡ. Răng bố đều, đẹp. Ánh mắt còn sáng hơn cả nụ cười.

Ông vui vẻ gửi ảnh vào zalo nhóm họ hàng, tay còn còn ghi thêm dòng chữ: “Tôi có thể ăn như ngày trẻ rồi”.

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Nếu bố mẹ bạn cũng đang chần chừ vì lo lắng, hãy nắm tay họ. Đưa họ đến nơi cần đến như ngày họ từng dắt ta đi những bước đầu đời. Vì hạnh phúc, đôi khi đến muộn… nhưng nếu đủ yêu thương, vẫn luôn kịp.

Xem thêm: Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.

Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Phải xem đi xem lại đến vài lần phim "Thiện nữ u hồn", tôi mới để ý đến câu nói: "Thiện lương mà không sức mạnh chỉ là thứ vô dụng".

Triết lý từ chuyện tình trong phim Thiện nữ u hồn: Thiện lương mà không có sức mạnh chỉ là thứ vô dụng!
0 Bình luận

Sau 57 năm thất lạc, hai cha con ông Chu Nghiêm (84 tuổi, trú P.Tương Mai, Q.Hoàng Mai, Hà Nội) đã được đoàn tụ vào đúng ngày 30/4.

Hai cha con đoàn tụ đúng ngày đất nước thống nhất sau 57 năm thất lạc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 12 giờ trước
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 7 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 04/07
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất