Chấp nhận làm “hậu phương” – Câu chuyện đáng suy ngẫm
Khi đã đạt được vị trí tốt trong công việc vợ tôi vẫn không chấp nhận lùi về sau làm “hậu phương”, chăm con để chồng phát triển sự nghiệp.

Tôi 35 tuổi, hiện đang làm kỹ sư IT cho một công ty uy tín. Vợ nhỏ hơn tôi 5 tuổi, đang làm giám đốc kinh doanh của một công ty lớn. Dù tuổi còn trẻ nhưng vợ tôi đã đặt được vị trí công việc nhiều người mơ ước. Ngoài nỗ lực của bản thân cũng phải kể đến sự hi sinh của tôi.
Lúc vợ mang thai 6 tháng, vợ tôi được cấp trên quan tâm cân nhắc lên vị trí cao hơn, điều này khiến cô ấy rất lo lắng, để vừa chu toàn được chuyện gia đình, con cái mà vẫn phát triển được sự nghiệp là điều rất khó. Biết nỗi trăn trở của vợ tôi đã chủ động đề nghị mình sẽ lùi về sau để vợ an tâm phát triển.
Thế là tôi xin nghỉ việc ở một công ty rất tốt, tìm những công việc làm thêm nhẹ nhàng, bán thời gian để vừa có thể quán xuyến nhà cửa, vừa lo cơm nước cho vợ bầu những tháng cuối thai kỳ. Vợ tôi làm việc cho tới tận ngày sinh. Sau sinh 3 tháng cô ấy đã đi làm lại. Từ đó con gái nhỏ đều do một tay tôi chăm sóc, lo bỉm sữa. Thậm chí có những lúc con gái bị ốm phải nhập viện tôi cũng thay vợ chăm con để vợ yên tâm đi làm.

Không ràng buộc chuyện con cái, vợ tôi dồn hết tâm trí cho công việc, nỗ lực vươn lên vị trí giám đốc. Ngày cô ấy thăng chức chúng tôi tổ chức một bữa tiệc ăn mừng và chính lúc ấy tôi biết mình đã sai khi còn lùi về sau làm “hậu phương”.
Trong bữa tiệc vợ tôi ăn mặc lộng lẫy, đon đả mời bạn bè, người thân dùng tiệc. Trong khi đó tôi lại luộm thuộm ngồi một chỗ, tay ôm con nhỏ, tay cầm bình sữa dỗ con.
Khi con gái được 3 tuoir, tôi lo cho con đi học mầm non. Trộm vía con bé rất ngoan, thích đi học nên tôi an tâm tìm việc làm toàn thời gian và đặt ra mục tiêu phát triển sự nghiệp, tăng thu nhập cho mình.
Dù đi làm trở lại nhưng tôi vẫn phải quán xuyến việc nhà, đưa đón con đi học. Vợ tôi thì luôn lấy lý do bận rộn, tiếp khách để về nhà trễ. Có lần tôi bận việc nên dặn vợ đón con giúp một bữa, thế mà tới 6 giờ chiều đó cô giáo gọi điện hỏi tôi sao chưa tới rước con để các cô còn ra về. Tôi nghe điện thoại xong vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Tôi gọi điện cho vợ nhưng cô ấy không nghe máy thế là tôi phải bỏ dở công việc, chạy xe đến trường đón con. Hôm đó đến tận 11 giờ khuya vợ tôi mới về nhà trong trạng thái nồng nặc mùi rượu. Sáng hôm sau tôi đề nghị vợ ngồi lại nói chuyện rõ ràng, nhưng cô ấy gắt lên bảo: “Em đang vội công việc, tối về mình nói sau”, xong thì đứng dậy bỏ đi làm.
Tôi đến công ty, ngồi thừ người suy nghĩ. Cuối cùng, tôi quyết định gửi cho vợ một tin nhắn dài, đại khái tôi muốn cô ấy san sẻ việc nhà, cùng nhau nuôi dạy con cái và tôi cũng muốn có thêm thời gian để phát triển công việc. Tin nhắn gửi đi, vợ tôi đã đọc nhưng không phản hồi. Hôm đó, vợ tôi về nhà sớm hơn mọi ngày. Cô ấy vào bếp nấu ăn và đón con ở trường. Tôi trở về nhà, thấy cơm nước xong xuôi, con cái đã đâu ra đó nên mừng thầm trong bụng, trộm nghĩ chắc vợ thấu hiểu được nỗi lòng của chồng nên quyết tâm thay đổi.
Sau khi cho con ngủ, vợ nói tôi ngồi xuống sofa để nói chuyện. Cô ấy nói với tôi rằng: “Em có thể làm giúp anh việc nhà, lo cho con gái nhưng cũng vì thế mà em đã đánh mất cơ hội gặp gỡ khách hàng. Anh có biết từ người khách này em sẽ kiếm được rất nhiều tiền không? Và khoản tiền ấy chắc chắn nhiều hơn những đồng lương kỹ sư IT của anh. Tại sao anh không hiểu và không chịu an phận làm “hậu phương” để em an tâm làm việc, tăng thu nhập cho gia đình?”.
Mỗi lời nói ra được vợ nhấn nhá nhịp nhàng như đang thuyết phục đối tác ký hợp đồng. Vậy mà, tôi nghe lòng mình chua xót, cay đắng vô cùng. Tôi thương cho mình 1 thì thương con 10. Con bé rồi sẽ ra sao khi thiếu sự quan tâm, hơi ấm của mẹ? Tôi nên làm gì để vợ thay đổi suy nghĩ?
Đọc thêm
Bà không sống được mấy hơi nữa. Bà sẽ tặng mỗi cháu một món quà. Bà chờ lâu quá không có đứa nào cưới. Bà cho mỗi đứa một ít quà để phòng tới lúc bà không còn biết gì nữa.
Trong đêm giao thừa, nhờ sự chung tay của cộng đồng mạng, người phụ nữ nghèo mất 1.5 triệu đồng khi đi chợ Tết đã được lì xì lại hơn 100 triệu.
Hỏi về chuyện bỏ phong bì, mẹ chồng bảo “thân thì 500.000, 300.000 còn quen xa xa thì 200.000, 100.000”. Tôi nghe mà choáng váng, 30 đám mừng thọ nhân lên thì tốn gần cả chục triệu rồi sao?
Tin liên quan
Tránh họa đắc phúc là điều ai cũng muốn nhưng sống ở đời "sông có khúc người có lúc", làm thế nào để đón lành tránh dữ?
Chính trực chính là cái gốc làm người. Bởi người chính trực thường sẽ chân thành, có đạo đức cao cả, tiết tháo nghĩa hiệp và khiêm nhường, hòa ái...
Không bao giờ nổi giận với người khác, và cũng không nổi giận với chính mình, mới được gọi là chân nhân!
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.