Nội quy "nghiêm khắc" của ông – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngày trước, cứ vào cuối tuần là nhà tôi và nhà hai bác lại sang nhà ông nội ăn cơm. Với chúng tôi, đó là những ngày được nghỉ ngơi, tận hưởng vì không phải lo chuyện cơm nước, tha hồ ngủ nướng.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bà nội tôi là người phụ nữ rất đảm, bà nấu tới 3 mâm cho 20 người mà mâm nào cũng đủ các món, bày biện vô cùng hấp dẫn. Mọi người ai nấy đều tấm tắc khen cơm bà nấu còn ngon hơn cơm nhà. Bình thường, mẹ tôi đi làm về muộn nên cơm tối khá đơn giản, chỉ có món xào hoặc luộc. Bố con tôi cũng dễ tính, ăn gì cũng xong.

Thế rồi bỗng một hôm, sau bữa ăn trưa, ông nội bỗng nhiên đứng dậy trước mặt con cháu, thẳng thừng tuyên bố: “Từ nay, con cháu nào muốn sang nhà ông bà ăn cơm thì phải tự nấu. Bà sẽ không nấu cho con cháu ăn nữa”.

Tôi bất ngờ hỏi: “Sao sang nhà ông bà ăn cơm lại phải tự nấu ạ? Đây là nhà của ông bà mà”.

Ông tôi lườm mắt, nói ngay: “Ông nói cho các con, các cháu nghe, bà là mẹ, là bà trong gia đình chứ không phải là người giúp việc”.

Chúng tôi ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, không dám nói thêm câu gì. Trong đại gia đình tôi, lời ông nội đã nói ra như đinh đóng cột, không ai được cãi lời.

Trở về nhà hôm đó, mẹ tôi ca cẩm ngay với bố: “Ông già rồi lẩm cẩm hay sao ấy. Con cháu tự nấu cơm thì ăn ở nhà mình luôn cho nhanh, đâu cần sang nhà ông bà nữa. Cả tuần đã vất vả, cuối tuần muốn nghỉ ngơi một chút thì con cháu mới sang nhà ông bà, ấy thế mà…”.

Và thế là tuần sau đó, nhà tôi không sang nhà ông bà nữa. Buổi trưa hôm đó, mẹ gọi đồ ăn ngoài ship đến, cả nhà ăn xong thì lên giường nằm xem tivi, lướt điện thoại. Nhắn tin trên nhóm thì tôi mới biết hoa ra nhà hai bác tôi cũng như vậy. Thế là mấy tuần sau khi ông “ra quy định mới” chả con cháu nào đến này ông ăn cơm nữa.

noi-quy-nghiem-khac-cua-ong-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Tôi cứ tưởng vậy là xong. Nào ngờ, một hôm cuối tuần nọ, ông nội lại triệu tập mọi người về họp gia đình lần hai. Trong cuộc họp, ông đứng dậy lớn tiếng phê bình con cháu vô tâm, không biết suy nghĩ tới ông bà. Ông nói, việc sang nhà ông bà ăn cơm, không phải là để no cái bụng, sướng cái thân, thích ăn thì sang, không ăn thì thôi không sang nữa. Mà việc qua nhà chính là trách nhiệm phải làm của con cháu đối với ông bà. Cả tuần ông bà đã không được ở gần con cháu, cuối tuần con cháu phải đến thăm ông bà để cả nhà quây quần với nhau. Ngoài ra, việc ông bà yêu cầu con cháu phải tự nấu cơm cũng là để con cháu biết việc phải làm. Bây giờ, bà nội đã già yếu, lại mới bị bệnh viêm khớp, cuối tuần nào bà cũng phải tất bật đi chợ, đứng bếp nấu cơm rất vất vả, ông thấy vậy rất xót. Trong khi đó con cháu mạnh khỏe lại cứ nằm chơi đợi cơm dọn sẵn lên chỉ việc ăn, như thế là không đúng đạo lý.

Lần này, chúng tôi lại tiếp tục ngồi im, không dám ho he gì. Và rồi từ sau bữa họp gia đình đột xuất ấy, mấy nhà chúng tôi liền phân công nhau thay phiên đi chợ, nấu cơm, hoặc là mỗi nhà sẽ tự đảm nhiệm một món để tới trưa mang sang nhà ông bà cùng ăn. Nhà nào bố mẹ bận thì “cử” con cái sang nhà ông bà trước để phụ giúp bà việc bếp núc. Nhờ thế mà bà nội không còn phải tất bật lo cho con cháu nữa, mà bữa cơm trưa sum họp gia đình vẫn được duy trì. Thấy con cháu đã biết “sửa sai”, ông bà nội tôi vui lắm.

Ông nội tôi là vậy, rất cứng rắn và quy củ. Nhưng phải thừa nhận, nhiều quy định của ông đưa ra rất đúng giúp định hướng kịp thời cho con cháu điều hay lẽ phải. Vì thế mà cả nhà luôn kính trọng và nghe lời chỉ dạy của ông.

Xem thêm: Con sợ mất danh dự vì cha mẹ già ly hôn – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ở tuổi 70, ông Thịnh đã có một đàn 7 đứa cháu nội, mà lại toàn là cháu trai, quậy phá vang trời. Mỗi lần chúng qua nhà là đầu ông muốn nổ tung vì quá ầm ĩ.

Đau đầu vì cháu nội – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Hưng có bà mẹ khùng. Mẹ Hưng khùng nhưng khôn với thương con lắm. Đi đâu thấy nhà ai có gì là bà sẽ vào xin ngay để đem về cho Hưng

Người mẹ khùng – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Mẹ vợ chê con rể nghèo, đến khi về già lại xin được đến ở cùng để kề cạnh con cháu. Hành động của người con rể sau đó khiến ai nấy đều bất ngờ.

Con rể nghèo – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Phúc khí không tự nhiên mà có cũng chẳng thể cưỡng cầu. Người nhiều phúc khí cuộc sống tự nhiên suôn sẻ. Người kém phúc, cuộc sống khó khăn, lận đận.

Cổ nhân nói: Người vô phúc trên thân sẽ lộ 3 tật xấu
0 Bình luận

Nhiều người thẩn thơ ngồi đổ lỗi cho người này người kia, đổ lỗi cho số phận nhưng không biết rằng, trong nỗi đau của đời mình thì bản thân là kẻ cạn dự nhiều nhất. 

Cổ nhân nói: Muốn đời hết khổ hãy đoạn tuyệt 3 thói quen này
0 Bình luận

Dưới đây là 4 điều tai hại biến một gia đình lụi bại, ngay hiểm nhất là điều cuối cùng.

Cổ nhân nói: Gia đình có 4 dấu hiệu này sớm muộn cũng tàn lụi
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 12 giờ trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất