“Chiến hữu” của ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

20 năm, trung bình 50 cây số một ngày, vị chi ba đã cùng “chiến hữu” của mình đi hết bốn vạn cây số để “thồ” 5 chị em tôi đến giảng đường đại học.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Sau năm 1975, cả gia đình tôi từ Pleiku trở về quê mẹ ở Quảng Ngãi. Đó là những năm tháng rất khó khăn. Ruộng đã vào hợp tác, đi làm công điểm thì nhiều nhưng cuối vụ lúa lại được chia rất ít. Mẹ từ nhỏ đi học rồi làm công chức nên không biết ruộng đồng là gì, sức yếu mà cứ gắng làm theo người ta rồi đau ốm liên miên. Gia đình tôi có cả thảy 8 miệng ăn, số gạo đem về không đủ nên bữa đói bữa no. Có những đêm mùa đông, cả nhà bị cái đói giày vò không ai ngủ được. Để sống đói, chị tôi sáng kiến ra món “nem rau muống”, đem một cái bánh tráng sống nhúng nước rồi cắt làm 4, cuốn rau muống bên trong rồi chấm với mắm cái ăn. Nhìn chị em tôi xúm xít quanh rổ rau muống, ba tôi tim lặng, mắt đỏ hoe nhìn nơi khác.

Một hôm, ba nói với mẹ: “Chắc anh phải kiếm nghề gì đó làm thêm để kiếm cái ăn cho tụi nhỏ”. Nói là làm, dồn chút vốn liếng còn lại trong nhà, cộng thêm khoản tiền vay mượn, ba mua một chiếc xe đạp thồ.

Ngày đầu lạ nước lạ cái, ba đạp xe lơ ngơ ngoài đường suốt mất ngày liền vẫn chẳng có khách. Thế nhưng ba không nản lòng, sáng sớm nào cũng dắt xe ra đường đến tối mịt mới về nhà. Thỉnh thoảng chị em tôi đi học vẫn thường thấy bóng dáng ba gò lưng đạp xe trên đường với chiếc áo loang đầy mồ hôi, bạc thếch. Với chiếc xe đạp thồ ấy ba chở mọi thứ, hôm thì chở khách, hôm lại chở mắm, chở heo hoặc chở cá biển từ Đức Lợi lên chợ Trạm. Mà đường từ Đức Lợi lên chợ Trạm thời ấy rất xấu, nhất là vào mùa mưa, đường đầy bùn lầy, ổ gà ổ voi vô số kể. Ba với “chiến hữu” lấm lem như trâu cui, băng băng trên đường không biết mệt nhọc. mà đâu chỉ có lên chợ Trạm, ba còn chở khách lên chợ Chùa, lên tận những vùng heo hút như Ba Tơ, Trà Bồng, Minh Long,.. Suốt 20 năm ròng rã, ba không nghỉ ngơi lấy một ngày.

chien-huu-cua-ba-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Chị đầu tôi học đại học Quy Nhơn, ba tất tả trên đường. Chị kế tôi đậu đại học Sư Phạm Đà Nẵng, ba tôi lại càng vất vả. Rồi tôi và em tôi cũng lần lượt đỗ đại học Huế, ba tôi khi ấy đã qua thời trai trẻ, sức khỏe có yếu đi nhưng người vẫn như vậy, miệt mài đạp xe băng khắp các nẻo đường. Khi ấy, tiền ăn học không gửi được tủ tháng nên ba gửi gối đầu nửa tháng một cho mấy chị em tôi. Mỗi lần ra bưu điện nhận tiền, nhớ đến gương mặt gầy gò cháy nắng của cha mà tôi đỏ hoe của mắt, như bị ai xé ruột xé gan. Đạp xe lâu ngày, lại chở toàn hàng nặng nên hai bàn chân ba bị sừng hóa, các đầu ngón biến thành hình tam giác. Tối nào tôi cũng thấy ba lặng lẽ lấy nước muối để ngâm đôi bàn chân nứt nẻ ấy.

Mỗi đợt nghỉ hè về thăm nhà, ra lại trường, ba lại cặm cụi chở chị em tôi ra bến xe bằng con “chiến hữu” của mình. Xe chạy ra rồi tôi vẫn thấy bóng dáng da đứng nhàu úa, thầm lặng bên chiếc xe đạp thồ. Nhiều khi nghĩ đến, tôi vẫn chẳng hiểu ba tôi lấy đâu ra sức để đẹp xe ròng rã suốt 20 năm trời như thế. Có những ngày đau ốm, chỉ ăn cháo để cầm hơi mà ba vẫn đạp, ba bảo tiền ăn tiền học của chị em ba không chờ ba hết ốm được. Khi em út tôi vào đại học thủy sản Nhan Trang, ba cũng đã gần 60 tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Ba nói em tôi ra trường thì chiếc xe thồ cũng giải nghệ. Ngày trước ba còn trẻ khỏe, mối đi xe của ba rất nhiều. Đoạn sau này, ba già yếu hơn, nhận chở hàng cũng ít hơn, nhưng ba chẳng nghỉ một ngày nào, chắt chiu dành dụm từng ngàn để nuôi chị em tôi ăn học.

Mãi cũng đến ngày em tôi ra trường, ba quyết định giải nghệ. Buổi sáng hôm ấy, ông đem “chiến hữu” ra ngoài sông Vệ, chăm chút chà rửa cho thật sạch rồi mới đem về. Có người hỏi mua lại chiếc xe đạp thồ nhưng ông lắc đầu cười, không bán. Ba thương chiếc xe ấy bằng một tình cảm đặc biệt. Ông thường gọi vui đó là “chiến hữu” của ba. Treo chiếc xe lên xà nhà mà ba buồn suốt mấy tháng trời, đi ra đi vô lần nào cũng nhìn lên, ngắm nghía một lúc.

Năm rồi tôi về nhà, ba vui vẻ khoe: “Gia đình mình được xã công nhận là gia đình hiếu học tiêu biểu đó con”. Tôi cầm tấm bằng lớn bằng bìa cuốn vở học sinh ba đưa mà lòng thấy nặng trĩu. Nhìn lên xà nhà, “chiến hữu” của ba vẫn ở đấy, theo thời gian chiếc căm đã rỉ sét cả, phần ghi đông cũng sạm đen. Ba nhìn nó, cười bảo: “Chiếc xe này giờ cũng già nua, lụm cụm như ba”. Ròng rã 20 năm trời, ba dùng nó để “thồ” 5 chị em tôi đến giảng đường đại học…

20 năm, trung bình 50 cây số một ngày, vị chi ba đã cùng “chiến hữu” của mình đi hết bốn vạn cây số. Một con số không tưởng. Viết những dòng này con thay mặt năm chị em cảm ơn ba, suốt mấy chục năm ròng nhọc nhằn, vất vả nuôi chị em con khôn lớn, trưởng thành. Và cũng xin cảm ơn “chiến hữu” của ba nữa!

Sưu tầm

Xem thêm: Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Qua trải nghiệm sống chung với chị gái lần này, tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống khi về già, đó là: độc lập, tự do và thoải mái.

Sống chung với chị gái – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Thấy người đàn ông giàu có thờ ơ trước việc trồng răng cho mẹ, mọi người đều bức xúc, chỉ trích. Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ…

Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cứ ngỡ đi thêm bước nữa cô Hà sẽ tìm được bến đỗ bình yên cho tuổi già, nhưng không, vô tình cô đã trở thành đầy tớ không công cho người ta.

Đi thêm bước nữa – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.

3 bài học đầu tư đắt giá từ cố tỷ phú Charlie Munger: Mua cổ phiếu từ công ty tốt thay vì săn 'giá' hời
0 Bình luận

Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.

Hối hận vì vay nợ mua nhà chung cư để rồi vất vả suốt 7 năm: Bài học đau đớn vì bốc đồng
0 Bình luận

Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.

Cây bút tài chính lâu năm đúc kết 4 bài học tiền bạc đắt giá: Rủi ro là cần thiết để xây dựng sự giàu có
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất