Tôi tin con mình – Câu chuyện nhân văn đáng suy ngẫm
“Tôi tin con mình” là câu chuyện ngắn về cách ứng xử khôn khéo của người mẹ trước tin con trai ăn trộm tiền. Cách hành xử của bà khiến nhiều bậc phụ huynh phải suy ngẫm.
Câu chuyện “Tôi tin con mình”
“Mời chị đến trường học ngay bây giờ, con trai chị ăn trộm tiền, chị đến để cùng chúng tôi xử lý chuyện này nhé!”
Vừa cúp máy, người mẹ liền chạy đến trường học của con. Tới nơi, bà không để ý đến cô giáo mà chạy lại bên cạnh con trai mình, câu bé lúc này quần áo lem luốc, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy. Bà lau nước mắt, nhẹ nhàng ôm con vào lòng. Hơi ấm từ vòng tay mẹ khiến cậu bé tủi thân, khóc to hơn. Cậu bé nói trong tiếng nấc: “Mẹ ơi, họ muốn bắt con ngồi tù, con sợ lắm…”
Bà vỗ vào bờ vai nhỏ bé của con, rồi nhìn thẳng vào mắt con và nói: “Con trai ngoan của mẹ, hãy kể hết sự thật cho mẹ nghe, con có ăn trộm tiền không? Mẹ tin con!”.
Cậu bé lắc đầu: “Con không có, con không trộm tiền đâu mẹ…”
Người mẹ nghe vậy thì vỗ vỗ đầu con: “Được rồi!”
Sau đó bà đứng bật dậy nói một cách dõng dạc trước các thầy cô và những người có mặt trong văn phòng rằng: “Tôi tin con mình, nó nói không ăn trộm nghĩa là nó không trộm”.
Cô giáo nghe vậy, lẩm bẩm trong miệng “đúng là con hư tại mẹ mà”, rồi lớn tiếng nói: “Em ấy vừa thừa nhận là có làm thưa chị!”.
Người mẹ bình tĩnh đáp lại: “Vậy mời cô giáo nói xem nó thừa nhận thế nào được không ạ? Nó lấy số tiền đó ở đâu, chứng cứ ở đâu thưa cô giáo?”
Hai người bảo vệ cũng có mặt ở đó lên tiếng: “Không tìm thấy chứng cứ mà lại bắt người, cảnh sát cũng không làm việc như thế đâu!”.
Cô giáo tiếp lời: “Cậu bé vừa thừa nhận lúc nãy đây!”, rồi cô kể ngắn gọn quá trình chất vấn cậu bé.
Nghe xong người mẹ lập tức quay lại hỏi con: “Những lời cô giáo nói có đúng không con?”
Cậu bé lắc đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, từ sáng cô giáo đã không cho con lên lớp, con sợ lắm, các thầy cô giáo còn nói sẽ gọi cảnh sát tới bắt con đi. Cô giáo nói với con rằng, nếu con thừa nhận thì sẽ được thả về nhà”.
Các thầy cô giáo ngồi trong văn phòng mặt ai nấy đều biến sắc, người mẹ tiếp tục: “Thẩm vấn bằng cách uy hiếp, đó cũng được gọi là thẩm vấn sao? Xem ra tôi còn phải tố cáo cô vì tội bôi nhọ danh dự một đứa trẻ đấy! Tại sao một người làm nghề giáo lại có cách đối xử với một đứa trẻ như vậy chứ?”
Nói rồi bà nắm lấy tay con và dắt cậu bé về nhà trong sợ ngỡ ngàng của mọi người.
Về đến nhà, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu nói với mẹ: “Cảm ơn mẹ đã tin tưởng con, cho con sức mạnh, con yêu mẹ nhiều lắm ạ! Nếu không có sự tin tưởng của mẹ, con không dám nói ra hết mọi chuyện đâu ạ!”. Người mẹ mỉm cười, xoa đầu rồi ôm cậu bé vào lòng.
Về sau số tiền mà cô giáo nói cậu bé trộm đã được tìm thấy. Thì ra là do cô ta nhớ nhầm chỗ cất nên mới đổ cho cậu bé ăn trộm. Thật may mắn thay, cậu có một người mẹ dùng cảm, hiểu và tin tưởng con trai mình. Nếu không, thật không biết hậu quả câu chuyện sẽ như thế nào…
Có lẽ với con cái, câu nói “Tôi tin con mình” là câu nói xúc động nhất, bởi nó bao hàm cả tình yêu thương, sự tin tưởng mà người mẹ dành cho con.
Xem thêm: Tránh chiếc áo từ bi – Câu chuyện xưa nhân văn sâu sắc
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận