Khoảnh khắc đáng nhớ - Câu chuyện xúc động nhân văn

“Khoảnh khắc đáng nhớ” là câu chuyện nhân văn khiến người đọc phải nghẹn ngào xúc động, chính tình người đã cho ta động lực để sống tiếp

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Khoảnh khắc đáng nhớ”

Tôi sinh ra và lớn lên tại làng biển ven TP. Nha Trang, nơi bọn trẻ từ nhỏ đã quen với sóng gió. Tuổi thơ trôi qua êm đềm đến năm tôi 11 tuổi, lúc đó tôi bắt đầu nếm trải cái nghèo khó và bị coi thường. Làm ăn thất bát, tài sản gia đình cứ vậy đội nón ra đi. Tôi dần biết việc ba má đi cầm từng món đồ trong nhà và cũng kiểu kẻ đi đòi tiền góp “xã hội đen” là như thế nào. Họ đập phá và bấu xiết con nợ một cách hung hãn và tàn bạo. Má tôi phải vay mượn, chạy đủ cách để trả lãi nợ và gồng lưng lo từng miếng ăn cho đàn con thơ.

Ba tôi – người đàn ông đi biển đầy bản lĩnh, là trụ cột gia đình. Nhưng sau khi thất bại, ông lại không vượt qua được cảm giác trắng tay, cứ thế ông tìm đến bia rượu và đánh đập vợ con mỗi ngày.

Hai chị em tôi không chịu nổi đành phải nghỉ học đi làm công nhân khi tuổi vị thành niên để kiếm từng miếng ăn và đỡ đần cho má trả nợ, nhưng nó cũng chẳng thấm vào đâu.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-1

Tôi nhớ có những ngày ba má đi trốn nợ, tôi phải ở nhà với mấy đứa em. Một ngày tôi đếm hơn 10 chủ nợ tới đòi tiền. Đứa bé 11 tuổi buộc phải hiểu đồng tiền là gì. Nó là nguyên nhân những lời mạt sát dành cho ba má tôi. Nhưng không có nó ba đứa em tôi phải chịu cảnh đói lả cả ngày. Những đêm mưa gió bão bùng, sóng biển đánh vào tận sân nhà, tôi dù rất sợ ma nhưng phải thức, không dám ngủ vì ngóng ba má trốn đâu đó sẽ về đột ngột trong đêm và thì thào gọi tôi mở cửa.

Suốt những năm học cấp 2, cấp 3 tôi phải cố gắng vượt qua cái khổ, cái đói mà học lấy con chữ. Tôi cố hết sức để có thể đến trường. Ba má tôi không thể lo cho tôi được bao nhiêu, kể cả một phần tiền học phí sau khi trường đã giảm. Quần áo tôi mặc là cô giáo cho, sách vở tôi học là tôi đi xin được, tiền học phí là cô giáo cho mượn đóng đầu năm rồi cuối kỳ tôi cố giành học bổng để trả lại cho cô… Những lời tôi viết ra thật sự không thể nào diễn tả hết được bao đắng cay của khoảng thời gian đó đối với gia đình và với riêng tôi. Tôi đã cố gắng đến trường bằng mọi giá, dù ba má kêu tôi nghỉ học vì ăn còn không có nói gì đến việc học.

Mùa hè năm 2004, tôi nhớ mãi tiếng thở dài của má khi tôi báo: “Con đậu đại học rồi, khoa hóa của Đại học tự nhiên”. Sau đó ba má phải vay mượn 1 triệu đồng để đóng học phí học kỳ đại học đầu tiên của tôi. Và đó cũng là lần duy nhất trong suốt những năm đại học mà gia đình có thể lo cho tôi.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-2

Suốt học kỳ 1 tôi không thể học hành đàng hoàng vì luôn nghĩ đến lời má nói: “Không học được thì về, gia đình không có tiền để gửi cho con”. Tôi day dứt không biết việc mình đi học là đúng hay sai? Không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đấu tranh giữa việc từ bỏ và tiếp tục học.

Lịch học năm ấy là học từ thứ hai đến thứ bảy, tôi lại ở trọ trong khu ký túc xá A10, làng đại học Linh Trung. Hồi ấy,quanh nơi này vắng vẻ và nguy hiểm lắm, nên sinh viên cũng hạn chế ra ngoài ban đêm. Đến chiếc xe đạp đi lại cũng không có, tôi bế tắc không biết làm gì để kiếm được tiền dù chỉ là chút ít,

Lay lắt gần hết năm học, bạn bè cùng phòng ký túc xá nhận ra được sự bất thường của tôi, dù tôi không thể cởi lòng vì sĩ diện. Biết tôi không có đến vài ngàn đồng để mua hộp cơm, cả bọn 7 đứa trong phòng đi mua cơm rồi bày ra ăn chung để tôi không phải ngại với ai.

Thế rồi ngày tôi lo nhất cũng đến! Hạn chót đóng học phí để có danh sách thi học kỳ 2. Trong khi bạn bè lo đèn sách, tôi lại thu mình, giả vờ đi ngủ. Quay mặt vào tường, nước mắt tôi không ngừng rơi vì tôi biết sáng mai mình sẽ chính thức không có tên trong danh sách thi. Tôi còn không biết mình phải trở về nhà bằng cách nào. Lúc đó, đột nhiên một ban trong phòng lên tiếng: “Sao Hân không học bài?”. Rồi tiếng đứa khác lại vang lên: “Hình như do Hân chưa đóng học phí, tao nghe chiều nó khóc gọi cho má”. Một khoảng lặng xuất hiện trong phòng…tôi nghe vậy thấy tủi thân ghê gớm, nước mắt đẫm mặt mà không dám lau.

“Hay bọn mình mỗi đứa góp một ít? Kêu thêm bạn cùng phòng bên nữa. Bạn mình sẽ gom đủ tiền học phí cho Hân” – một đứa trong phòng nói. Cả bọn lập tức tán thành và lục lọi trong ví xem góp được bao nhiêu. Âm thanh đếm tiền ấy là thứ mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Khoảnh khắc đáng nhớ ấy khiến tôi nhận ra rằng, mình có thể không sống cho bản thân nhưng phải sống xứng đáng với tấm lòng của những người bạn này.

Khoanh-khac-dang-nho-cau-chuyen-xuc-dong-nhan-van-3

Năm ấy tôi thi loại giỏi và được học bổng kỳ tiếp theo. Dù vậy tôi vẫn phải bỏ bớt giờ học để đi làm thêm xoay xở cho những năm học sau. Nhưng dù thế nào vì 1.3 triệu tiền học phí kỳ 2 năm đó mà các bạn góp vào, tôi sẽ không bao giờ cho phép mình bỏ cuộc.

Các bạn tôi ngày ấy giờ đã thành đạt và đa số đã ra nước ngoài. Tôi giờ cũng đã có sự nghiệp vững vàng và cuộc sống độc lập. Tự đáy lòng tôi luôn nghĩ về khoảnh khắc đáng nhớ ấy, tôi biết mình nợ các bạn một lời nói thật rằng: “Ngày đó mình không ngủ. Khoảnh khắc các bạn đếm từng tờ tiền lẻ ấy đã thật sự thay đổi cuộc đời mình…”.

Hoàng Huyền

Xem thêm: Xin đừng phóng sinh – Câu chuyện sâu sắc đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Di sản của bố” là câu chuyện ngắn rất bình dị, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng xúc động về tình yêu thương người bố dành cho con giá, gia đình của mình.

Di sản của bố - Câu chuyện nhân văn xúc động
0 Bình luận

Ngày Gia đình Việt Nam (28/6 hàng năm) là sự kiện văn hóa có ý nghĩa tôn vinh những giá trị truyền thống của gia đình Việt Nam. Đây là dịp để các gia đình quây quần, chia sẻ tâm tư, tình cảm để hiểu nhau nhiều hơn...

Ngày 28/6 và những câu chuyện về gia đình nhất định phải đọc 1 lần trong đời
0 Bình luận

“Ông già keo kiệt” là câu chuyện ngắn ý nghĩa khiến nhiều người đọc xong không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ và kính trọng trước tấm lòng cao cả của ông.

Ông già keo kiệt – Câu chuyện sâu sắc đầy tính nhân văn
0 Bình luận

Tin liên quan

“Cậu bé cứu cá” là câu chuyện ngắn sâu sắc về giáo dục con trẻ, giáo dục chân chính là giáo dục tâm hồn con người chứ không phải là tích lũy tri thức một cách thụ động.

Cậu bé cứu cá – Câu chuyện dạy trẻ nhưng thức tỉnh cả người lớn
0 Bình luận

“Giấc mơ trường chuyên” là một câu chuyện ngắn ý nghĩa, mỗi người đều có số phận riêng của mình nhưng tốt hay xấu là do sự nỗ lực của bạn mà thành.

Giấc mơ trường chuyên – Câu chuyện sâu sắc đong đầy yêu thương
0 Bình luận

“Trả được ơn” là câu chuyện ngắn nhân văn, giàu tình cảm, cuộc đời là hành trình trả nợ, đã nhận được của ai nhất định phải tìm cách trả cho bằng hết.

Trả được ơn – Câu chuyện ý nghĩa đầy tính nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 7 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất