Con Lú ở chợ - Câu chuyện nhân văn cảm động

Ở chợ Xép, lú gì thì lú chứ cách bán hàng thì con Lú là khôn nhất đấy. Cái khôn tự nhiên của người thật thà và có trái tim thiện lành khiến ai cũng thương, cũng mến.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Nó bán rau ở chợ Xép cũng lâu rồi nhưng chả mấy ai biết tên thật của nó. Các bà bạn hàng thường hay gọi nó là “Béo”, tại người nó trên mức đậm đà, cân vội cũng được tầm bảy tám chục ký lô. Họ cứ thản nhiên réo gọi: “Béo ơi, ăn bánh mì không?”, “Béo ơi, vãn hàng rồi à? Bán đỡ tao mớ rau với”…

Còn mấy bà khách đi chợ qua thì hay gọi nó là “Con Lú”, tại nó không biết tính tiền, lại hay tự nhận là mình lú. Từ ngày bán buôn nó toàn nhờ khách tính tiền hộ. Nó cũng muốn tự tính lắm chứ, nhưng sang mớ rau thứ hai, ba, bốn,… là nó lại rối tinh, cộng nhẩm mãi mà không ra số tiền. Mỗi lần thế nó cười tươi, cất giọng thật thà: “Bà tính cho con với, con chả biết bao nhiêu nữa”. Rồi đến khi trả lại tiền, nó lại hỏi: “Thế giờ con phải trả lại bà bao nhiêu?”.

Có người thấy vậy thì hỏi: “Ngày bé mày không đi học à? Sao tính cộng trừ cũng không làm được?”.

Con Lú cười ngượng, rúc đầu vào vai nói: “Con có học hết cấp 1, xong gia đình đông anh em quá nên con bỏ học ở nhà làm ruộng giúp bố mẹ nuôi các em ăn học. Rồi từ ngày sinh 4 đứa con thì con lại càng lú, chẳng nhớ chữ gì nữa. Mới cả nhà quê chúng con chỉ cắm mặt xuống đất cả ngày, có phải tính toán chi đâu. Giờ cần tính gì cứ bảo mấy đứa nhỏ ở nhà nó làm cho nhanh, chứ con dốt tính toán lắm”.

Con Lú được cái khỏe và nết chăm làm. Cái xe thồ rau của nó to kềnh càng, nhìn từ đằng sau là chả thấy nó đâu nữa. Rau nó bán toàn là đồ nhà trồng được. Hôm nào nó cũng dậy từ 3-4 giờ sáng để ra ruộng hái cho tươi. Nó nói: “Con vất tí nhưng các cô được ăn ngon là con vui rồi”. Cũng vì thế mà hàng rau con Lú lúc nào cũng đông khách, người ta cứ xúm đen xúm đỏ vào mua, trong khi hàng rau bên cạnh thì thưa thớt khách vô cùng. Có cô ngồi hàng bên vừa đuổi ruồi vừa than: “Bao giờ nó hết hàng để mình còn bán nhỉ?”.

Chờ lâu nên mọi người đều biết ý tự nhặt những rau mình thích rồi đưa cho con Lú tính tiền. Nó cầm từng thứ, nói giá và các bà tính tổng số tiền cùng nó cho nhanh. Nếu số tiền hơi lẻ là nó trừ luôn chỗ lẻ không tính, coi như tặng khách. Nếu tiền chẵn thì thế nào nó cũng nhặt nhạnh thêm tí ớt, tí hành cho thêm vào túi.

Có khách thương nó gạt đi: “Thôi lời lãi bao nhiêu đâu mà thêm”.

Mỗi lần thế nó lại cười: “Rau nhà con trồng mà, các cô ăn ngon lần sau lại mua cho con đắt hàng, có tiền nuôi con là tốt rồi”.

Thế là cả người bán người mua ai cũng hoan hỷ cả.

Có lần khách dặn nó đào cho ít gừng sạch. Hôm sau gặp khách nó cười vỗ đầu bảo: “Con đào chiều qua rồi, nhưng bẩn quá nên con đem rửa sạch, phơi cho ráo kẻo cô không ăn ngay nó lại hỏng mất. Thế mà xong lại quên không mang. Thôi để mai nghe cô”. Rồi mai nó lại bảo: “Con nhớ rồi, để gom lại treo dưới gốc bưởi thế mà làm sao lúc đi chợ lại quên mất. Mai con nhất định sẽ mang cho cô nghe!”.

con-lu-o-cho-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Lần đấy con Lú quên mấy ngày liền, gặp trời mưa nó sợ gừng hỏng nên không mang nữa, nó hứa sẽ đào mẻ mới cho khách. Nếu không phải vì sợ mua phải gừng tàu thì khách đã thôi luôn rồi. Thấy cô khách bực, nó dúi cho củ gừng nhỏ, nhẹ giọng xoa dịu: “Cô ăn tạm nghe, tuần sau con mang cho cô”. Cô khách trả tiền nó nhất định không lấy. Nó là thế, thứ gì trông hơi héo hoặc từ hôm trước mà khách hỏi mua là nó cho luôn. Lúc nào cũng câu cửa miệng: “Chẳng đáng gì, con tặng cô, cô ăn tạm nghe”.

Con Lú ngày càng đắt hàng, rau nhà trồng không đủ bán, thế là nó phải đi lấy thêm hàng chợ. Mà nó hay lắm, lúc nào cũng nói thật thứ nào nhà trồng được, thứ nào lấy ở chợ, thứ nào của ta, thứ nào của tàu. Khách và nó tin tưởng nhau tuyệt đối.

Bán càng nhiều, con Lú càng thạo tính tiền hơn, nhưng vẫn phải nhờ các bà tính hộ cho chắc. Đôi khi không có tiền lẻ, nó cho các bà nợ luôn. Ai nhớ thì trả, quên thì thôi vì đằng nào nó cũng chẳng nhớ được. Nó cười thật thà bảo: “Rau cháu trồng được, các bà quên thì thôi, tính toán làm gì chút rau”.

Thương con Lú lam lũ, các bà khách cũng hay mang cho đồ, khi thì túi bánh kẹo, khi thì túi cơm thừa, xương xẩu để nó về nuôi lợn. Rồi thi thoảng các bà gom túi nilon sạch lại cho nó dùng để nó đỡ tốn tiền mua túi. Ai cho gì nó cũng vui vẻ nhận, bận đến mấy cũng ngẩng đầu lên nói: “Con xin cô, con cảm ơn cô nhiều nghe!”.

Lúc hàng rau vắng khách là nó lại cầm chổi quét dọn xung quanh cho sạch sẽ. Người bán hàng hay cạnh tranh hau, nhưng với con Lú thì ai nó cũng quý hết. Thi thoảng gần hết hàng nó lại nhận bán hộ cho mấy chị xung quanh. Nó cứ chân thật như thế nên chẳng ai ghét được, cũng chẳng bao giờ lo ế hàng.

Có hôm, nó vừa tay năm tay mười bán hàng vừa than: “Con chóng mặt quá, sáng giờ chưa ăn gì, các cô mua tới tấp rồi cô nào cũng giục, con chả kịp ăn”.

Một bà khách nghe vậy chìa ngay cái bánh mới mua hối thúc: “Thôi mày ăn đi, chúng tao chờ được, kẻo hạ đường huyết không bán được hàng thì khổ. Vắng mày chúng tao lại nhớ”.

“Nhớ thật ấy chứ”, các bà xung quanh cũng hùa theo.

Đúng là nhất con Lú mà. Mà lú gì thì lú chứ cách bán hàng thì Lú khôn nhất đấy. Cái khôn tự nhiên của người thật thà và có trái tim thiện lành. 

Xem thêm: Ác giả ác báo – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Một từ biết ơn làm sao đủ để nói về chị dâu tôi, người đã dành cả cuộc đời, hy sinh tuổi xuân của mình để chờ chồng, chăm sóc cha mẹ chồng và nuôi các em chồng khôn lớn trưởng thành.

Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn xúc động
0 Bình luận

Nhân kiệt địa linh, phong thủy tốt nhất đời người chính là tâm của mỗi người. Phong thủy tốt hay xấu phụ thuộc vào tấm lòng và tâm đức của mỗi người.

Phong thủy tốt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

An quay người bỏ chạy khỏi hành lang bệnh viện, phía sau là tiếng mẹ gọi với theo: “Mẹ tự làm tự chịu. Mẹ sẽ tự trả nợ. Con đừng bỏ mẹ mà An ơi…An ơi!”.

Con đừng bỏ mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Trước khi lâm chung, vị thiền sư đã dạy cho các đệ tử của mình bài học cuối cùng, học về cách diệt cỏ cũng cũng chính là học về cách tu dưỡng nhân tâm của chính mình.

Bài học cuối cùng – Câu chuyện Phật giáo đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Thay vì lấy sách vở ra ép bọn nhỏ chép bài, cô giáo trẻ đã dạy chúng bài học đầu tiên về nhận thức và cuộc đời. Dạy chúng rũ bỏ quá khứ, sống thật tốt cho hiện tại và tương lai.

Bài học đầu tiên – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Theo các triệu phú tự thân này, đây là 5 bài học đắt giá về làm giàu mà họ ước gì bản thân đã biết sớm hơn.

Triệu phú tự thân chia sẻ 5 bài học đắt giá về làm giàu: Giá như biết trước tôi đã thành công sớm hơn!
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 15 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất