Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!
Cô chẳng bao giờ ngờ mình lại gặp một người mẹ chồng dễ sợ như vậy, từ khi về làm dâu bà chưa từng xem trọng cô, ngày nào cũng nói những lời khó nghe. Người xung quanh ai cũng bảo mẹ chồng cô về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm nên soi mói, cô cứ sinh một thằng bé kháu khỉnh để bà ấy trông thì sẽ không phàn nàn nữa.
Mẹ chồng cũng thường xuyên gây áp lực cho cô về việc sinh con. Bà lúc nào cũng hỏi khi nào thì sinh cháu, kết hôn đã mấy năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Thậm chí có lúc bà còn nói những lời khó nghe như “Nuôi con gà còn có thể đẻ trứng, lấy một cô vợ về mà chẳng chịu sinh cháu, thế thì thà nuôi con gà mái còn hơn”.
Chồng cô nghe vậy thì khuyên mẹ: “Mẹ, mẹ nói kiểu gì vậy ạ, bọn con bận công việc, tạm thời chưa nghĩ đến việc sinh con”.
“Đã 30 tuổi đầu rồi mà còn bận thì đến khi nào tôi mới có cháu để bồng bế”, mẹ chồng quá lớn.
Thật ra không phải vợ chồng cô không muốn sinh con, họ rất muốn có là đằng khác. Thế nhưng dù cố gắng thế nào vẫn chẳng thấy tin tức gì.
Một hôm, mẹ chồng nhìn cô rồi bảo: “Đến bệnh viện lớn nào mà khám đi, khéo lại bị bệnh gì đấy!”.

Dù bà không nói trực tiếp ai có bệnh nhưng cô biết chắc bà đang ám chỉ cô. Nói thật, cô cũng hoài nghi chính mình, bởi chồng cô khỏe mạnh như thế, không có vẻ gì là bệnh cả.
Nào ngờ kết quả kiểm tra lại cho thấy anh là người mang bệnh vô sinh. Khi biết được điều này cô đã gào khóc thật lớn, bao nhiêu năm qua cô đã phải gánh chịu bao tủi nhục, cô oán hận đánh vào lưng chồng: “Đều tại anh, đều tại anh cả, thế mà mẹ anh còn mắng tôi, lời khó nghe gì cũng đều nói ra hết cả”. Anh lặng lẽ rơi nước mắt, không nói bất cứ câu nào.
Về đến nhà, cô đẩy cửa vào trước, mẹ chồng thấy vậy thì nói: “Sao lại khóc lóc thế kia? Ai nợ tiền ôc hả? Ôi dào, tôi hiểu rồi, khám ra là cô có bệnh chứ gì?”.
Bình thường vì nghi ngờ bản thân không mang thai nên cô thấy tự ti trước mặt mẹ chồng, cũng vì thế mà nghe bà nói những lời khó nghe cô chưa từng đáp trả lại. Nhưng lần này cô hét lớn: “Ai có bệnh chứ, có mẹ bị bệnh đấy!”. Nói xong cô đẩy cửa vào phòng ngủ.
Mẹ chồng ngây ra, bà hỏi con trai đi vào sau: “Chuyện gì vậy con?”.
Anh nói: “Mẹ, có kết quả kiểm tra rồi, là do con ạ!”.
Bà không tin bắt anh phải cho xem kết quả.
Anh cúi đầu nói: “Mẹ xem cũng có hiểu gì đâu ạ!”.
“Thì mẹ nhờ người xem hộ!”, bà rơm rớm nước mắt nói.
“Chuyện này có gì hay mà cho người khác biết đâu ạ… con xé ném vào thùng rác ở bệnh viện rồi”, anh nói.
Mẹ chồng nghe vậy thì khóc lớn bảo dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa cho bằng được. Anh bảo bác sĩ đã nói bệnh này không có cách nào chữa trị được. Nhưng mẹ chồng không cam lòng, sau hôm ấy bà đi thăm hỏi những nơi chữa vô sinh, đông y, tây y đều đủ cả. Nhưng một thời gian dài hai vợ chồng cũng chẳng có động tĩnh gì… cuối cùng bà đành phải từ bỏ.
Có lần, cô buồn bã nói với chồng mình muốn ly hôn. Anh nghe xong thì lắc đầu không đồng ý và nói: “Anh bị bệnh này, sẽ không có ai chịu lấy anh cả, em nhẫn tâm bỏ anh như vậy sao, hay là chúng ta nhận con nuôi được không em?”.
Cô nghe vậy thì khóc lớn. Cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm, nếu thật sự phải ly hôn, cô cũng không nỡ, đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi. Sau đó cả hai quyết định nhận nuôi một bé trai, mẹ chồng nghe xong thì cũng tán đồng và cố gắng giúp họ trông con. Thái độ của mẹ chồng đối với cô cũng thay đổi 180 độ, mỗi ngày khi cô tan sở, mẹ chồng đều hỏi han, lúc cô bị bệnh bà cũng quan tâm chăm sóc đủ đầy.
Dần dần, cô không còn oán giận mẹ chồng nữa, con trai họ cũng rất thông minh, ngoan ngoãn, gia đình ấm êm hạnh phúc.
Đôi khi cô nghĩ như thế này cũng rất tốt, nếu chồng cô không bị vô sinh, mẹ chồng chắc hẳn vẫn còn khó chịu với cô như ban đầu. Nếu vậy thì cô sẽ rất khó lựa chọn, ly hôn thì cô không nỡ mà không ly hôn thì cô không chịu nổi tính khí của mẹ chồng.
Đã nhiều năm trôi qua, con trai họ đã lên đại học, mẹ chồng cũng đã qua đời rồi. Một ngày nọ, cô dọn dẹp tủ và phát hiện những tờ kết quả kiểm tra đã ố vàng trong một tập hồ sơ cũ, cô mở ra xem thì biến sắc, cầm tờ giấy đi hỏi chồng.
Anh mỉm cười nhìn cô nói:“Đúng vậy, anh đã nói dối, khi đó kết quả là em bị bệnh”.
Cô kinh ngạc hỏi anh tại sao lại làm như vậy.
Anh nhìn cô thật lâu rồi âu yếm nói: “Em thể hiện thái độ tự tin trước mặt mẹ anh là vì em cho rằng người bị vô sinh là anh, nếu anh nói sự thật với em thì em sẽ không còn mặt mũi nào nữa, mẹ anh là người thông minh, bà sẽ nhìn ra được. Anh uống những chén thuốc đắng nghét đó là để giả vờ người bị bệnh thật sự là anh. Có như vậy gia đình mình mới được ấm êm, hạnh phúc!”.
Thì ra sự thật là như vậy. Cô nức nở ôm chầm lấy anh, không nói nên lời, nước mắt cô tuôn rơi như mưa… Yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, tình yêu hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực!
Tin liên quan
Ngay từ những ngày đầu nhắn tin trò chuyện, chàng trai ở Gia Lai và cô gái ở Đồng Nai đã có sự đồng cảm, thấu hiểu kỳ lạ. Họ chia sẻ mọi thứ với nhau, về hoàn cảnh gia đình và cả những khiếm khuyết trên cơ thể.
Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.
Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.
Bài mới

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.