Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Theo dõi

Hồi tôi mới vào đại học tay xách theo cái balo cũ, trung túi chỉ có vỏn vẹn vài triệu bạc bố mẹ dúi cho để đóng học và phí sinh hoạt tháng đầu, về sau tự kiếm tiền làm thêm kiếm sống. Tôi run run đứng giữa ngã tư đầu phố, nhìn những dãy trọ san sát nhau rồi tự hỏi: “Liệu mình có trụ nổi ở thành phố này không?”.

Ký túc xá hết chỗ tôi đành phải thuê một căn phòng nhỏ xíu sát mép đường tàu để ở. Tháng đầu tiên, tôi ăn cơm bụi dọc phố. Đến tháng thứ hai, tiền trong túi cạn dần, tôi bắt đầu ăn mì tôm, bánh mì ế mua theo ký ở lò bánh.

Một hôm nọ trời mưa, tôi đói lả mà ví lại chẳng còn đồng nào. Tôi đứng lấp ló trước quán bún riêu đầu ngõ, một quán nhỏ chỉ có chiếc tủ kính, vài các bàn inox, vài chiếc ghế nhựa và đôi vợ chồng già luống tuổi. Bà cụ đang cắt hành, ông cụ thì đứng múc từng vá nước dừng nghi ngút khói.

Tôi còn nhớ rõ ánh mắt của ông cụ khi nhìn tôi, bất ngờ ông gọi: “Sinh viên à? Lại đây ăn bát bún cho ấm bụng, mai trả sau cũng được”.

Tôi không hiểu sao ông biết tôi không có tiền. Khi ấy tôi vừa xấu hổ lại vừa biết ơn. Đó là bát bún đầu tiên tôi ăn sau nhiều ngày chỉ sống bằng nước lọc.

Từ đó, mỗi lần không có tiền tôi lại ghé đến quán quán của cặp vợ chồng già. Có hôm tôi chỉ đủ tiền mua nửa suất, ông vẫn gắp thêm cho tôi một cục giò to, dúi thêm cái bánh rán đem về. Có lần, ông còn bảo: “Học cho giỏi vào, đừng lo chuyện tiền nong. Sau này ra trường đi làm rồi trả ông cũng chưa muộn”. Lúc đó, tôi rưng rưng nước mắt, tự hứa trong lòng sau này nhất định sẽ báo đáp tấm chân tình này.

bat-bun-an-tinh-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1339
Hình minh họa

Đến năm cuối đại học, tôi có việc làm thêm ổn định nên cũng không túng thiếu lắm, cũng vì thế mà ít ghé quán bún hơn. Rồi tôi bận rộn thực tập, tốt nghiệp, lao vào công việc mới, mải mê chạy đua với những deadline và ước mơ đổi đời. Đến khi lên đến chức trưởng phòng, lương tháng cũng được gọi là cao, 35 triệu, trả hết nợ nần mà bố mẹ vay ở quê, tôi mới bất chợt nhớ đến đôi vợ chồng già bán bún năm nào.

Tôi quay lại con ngõ cũ. Quán bún không còn, chỗ ấy giờ là một cửa hàng sửa xe. Hỏi thăm mấy người dân quanh đó thì mới biết ông bà đã nghỉ bán từ hơn một năm trước. Ông cụ bị suy thận nặng, chạy chữa mãi cũng không khỏi, giờ chỉ nằm một chỗ ở căn nhà cũ cách đó vài dãy phố. Sức khỏe của bà cụ cũng yếu dần, chỉ quanh quẩn chăm chồng, không có con cái gì cả.

Theo lời chỉ dẫn của mọi người, tôi đi đến căn nhà nhỏ lụp xụp, tối om. Khi tôi bước vào, bà cụ nhìn một cái liền nhận ra tôi, rưng rưng nước mắt: “Trời ơi, thằng Mạnh... lâu rồi không thấy, thành đạt rồi chứ con?”.

Tôi gật gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Tôi quay về nhà, nói với bố mẹ ý định muốn nhận vợ chồng ông bà làm cha mẹ nuôi, để danh chính ngôn thuận chăm lo lúc tuổi già, vì tôi thấy việc mang ơn mà không báo đáp được thì sẽ day dứt cả đời.

Bố tôi nhíu mày bảo: “Con còn có bố mẹ ruột, bản thân cũng chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa bệnh là được, sao phải nhận làm bố mẹ nuôi?”.

Tôi biết bố không vô lý. Gia cảnh tôi cũng chẳng khá giả gì. Bố mẹ ở quê vẫn làm ruộng, mỗi tháng tôi gửi về vài triệu phụ thêm, còn chưa xây lại được nhà cửa cho đàng hoàng, vẫn căn nhà mái ngói cũ, trông tồi tàn nhất xóm. Giờ thêm một đôi già yếu nữa, liệu tôi có gánh nổi không?

Nhưng tôi cũng không đành lòng buông tay. Họ từng cưu mang, giúp đỡ khi tôi chẳng có gì. Không máu mủ, chẳng ruột rà nhưng lại tốt hơn bao nhiêu người thân trong họ hàng.

Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi nhớ nhớ bát bún nghi ngút khói, nhớ những chiếc bánh nóng hổi ông dúi cho mỗi lúc trời mưa. Những hôm tôi không qua, hôm sau bác sẽ hỏi thăm xem có phải tôi ốm hay không? Những đồng tiền tôi đưa liệu có đủ báo đáp ân tình ấy không?

Tôi quyết định không tranh cãi với bố mẹ nữa, chăm sóc không nhất thiết phải làm rầm rộ. Tôi tự tìm hiểu bệnh án của bác, liên hệ bác sĩ, chuyển viện cho bác lên tuyến tốt hơn. Tôi cũng thuê người theo chăm ban ngày, còn tối tôi ghé qua thăm hỏi. Tiền lương tôi chia hai phần, gửi bố mẹ một nửa, phần còn lại cho đôi vợ chồng già. Làm như vậy, tuy tôi chẳng còn giữ được gì cho bản thân, không biết khi nào mới có tiền mua nhà thành phố, nhưng tôi vẫn thấy lòng mình được thanh thản và bình yên, có ân không báo đáp thì tiền bạc để làm gì?

Xem thêm: Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Ngay từ những ngày đầu nhắn tin trò chuyện, chàng trai ở Gia Lai và cô gái ở Đồng Nai đã có sự đồng cảm, thấu hiểu kỳ lạ. Họ chia sẻ mọi thứ với nhau, về hoàn cảnh gia đình và cả những khiếm khuyết trên cơ thể.

Chàng trai Gia Lai vượt 500km về ở rể, cưới cô gái khiếm khuyết sau 3 lần gặp gỡ
0 Bình luận

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

“Dưỡng hình không bằng dưỡng thần, điều thân không bằng điều tâm” – Bí quyết an nhiên từ trí tuệ cổ nhân

Cổ nhân từng dạy: “Dưỡng hình không bằng dưỡng thần, điều thân không bằng điều tâm”. Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa đạo lý sâu xa về cách con người nuôi dưỡng thân – tâm – trí để đạt được sự an lạc trong đời. Bởi lẽ, thân thể khỏe mạnh chỉ là phần nổi của tảng băng, còn tinh thần và tâm thái mới là gốc rễ của hạnh phúc thật sự.

Hải An
Hải An 09/11
Cổ nhân dạy: “Nhìn thấy cái sai của người khác là Thanh, nhìn thấy cái sai của mình là Tỉnh”, vì sao?

Cổ nhân có câu: “Nhìn thấy cái sai của người khác là Thanh, nhìn thấy cái sai của mình là Tỉnh”. Một câu nói ngắn gọn mà bao hàm trí tuệ sâu xa.

Thanh Tú
Thanh Tú 19/10
Cổ nhân dạy rằng: “Đời người có 2 việc không thể chọn, 2 thứ không thể sợ và 2 điều không thể chờ', càng ngẫm càng thấm!

Câu nói của cổ nhân nghe qua tưởng chừng đơn giản, nhưng đó là đúc kết của một đời trải nghiệm, thấu hiểu nhân tình thế thái. Ai lĩnh ngộ được, người ấy sống an yên, tâm nhẹ tựa mây, không còn oán trách, sân si giữa dòng đời.

Hải An
Hải An 12/10
Khổng Tử nói: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình”, càng ngẫm càng thấm!

Khổng Tử, bậc hiền triết vĩ đại của phương Đông, từng để lại một lời răn nổi tiếng: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình.” Thoạt nghe, câu nói này dễ bị hiểu lầm là sự kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ nhận ra đây là lời khuyên thấm thía về cách chọn bạn, giữ bạn và tự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy nhân sinh.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/10
“Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết” – Bài học trí tuệ từ Khổng Tử

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Hải An
Hải An 13/09
Trang Tử nói: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử từng răn dạy: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”. Câu nói tưởng như giản đơn nhưng ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc về lòng người và cách ứng xử trong đời.

Hải An
Hải An 10/09
Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 30/08
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất