Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 8 giờ trước
Theo dõi

Có người từng hỏi Trang Tử: “Có một cây cổ thụ lớn mọc ngay bên đường, nhưng gỗ của nó thì xấu. Thân cây lồi lõm, cành lá cong queo, chẳng ai có thể xẻ ra để làm ván, làm cột. Nó to là vậy, nhưng vẫn đứng đó mà không ai buồn để mắt tới, chẳng một người thợ mộc nào ngó ngàng”.

Trang Tử nghe xong, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ông từng thấy con mèo rừng chưa? Nó ẩn mình rình mồi rất giỏi, thân pháp nhanh nhẹn, nhảy qua nhảy lại chẳng kể chướng ngại. Nhưng vì quá linh hoạt, cuối cùng lại dễ mắc vào bẫy lưới của con người. Còn như con trâu thân hình to lớn, sức mạnh dồi dào, vậy mà cũng không bắt nổi một con chuột. Đó không phải là chuyện kỳ lạ hay sao?”.

Ngưng một lát, Trang Tử nói tiếp: “Người ta nhìn một cây lớn rồi buông lời chê nó vô dụng, chỉ vì không tận dụng được theo cách thông thường. Nhưng sao không thử nghĩ, nếu đem cây ấy trồng nơi quang đãng, chẳng phải sẽ có người nhàn rỗi ghé qua, dạo chơi, rồi thảnh thơi nằm nghỉ dưới bóng mát rợp trời của nó đó sao? Thế gian này vốn dĩ không có thứ gì hoàn toàn vô dụng chỉ có vật hữu dụng đang ở sai vị trí. Cây gỗ tưởng là vô dụng, nhưng nếu đặt đúng chỗ, vẫn có thể phát huy giá trị của mình”.

Suy nghĩ đó không chỉ dừng ở một hình ảnh ẩn dụ. Nhắc lại chuyện xưa, thời nhà Hán có Ban Siêu khi còn trẻ chỉ là một thư lại nhỏ, ngày ngày sao chép văn thư nơi nha phủ. Cuộc đời cứ trôi qua đơn điệu khiến ông nhiều lần than thở: “Nếu cứ sao chép như thế này đến cuối đời, ta cũng chỉ mãi là một kẻ vô danh mà thôi.” Nghĩ vậy, ông quyết định rẽ sang một hướng hoàn toàn khác: từ bỏ công việc văn thư để theo đuổi nghiệp binh đao.

co-nhan-noi-vo-dung-chi-la-huu-dung-dat-sai-cho-1-0923

Bằng ý chí và tài năng, Ban Siêu lập nhiều chiến công: chinh phạt Hung Nô, sau đó lại được cử đi sứ Tây Vực. Suốt hơn ba mươi năm, ông rong ruổi nơi biên thùy, dẹp yên loạn lạc, khiến hơn năm mươi nước lớn nhỏ phải quy phục. Ban Siêu, một thư lại vô danh năm nào, nhờ được đặt vào đúng vị trí, đã trở thành danh tướng lừng lẫy, anh hùng vang danh thiên hạ.

Chuyện ấy cũng khiến người ta nhớ đến một lần khác, Trang Tử cùng đệ tử đi lên núi. Họ bắt gặp một cây đại thụ cành lá sum suê, mọc vững chãi bên bờ suối. Thân cây lớn đến mức có thể đẽo ra vài chiếc thuyền. Nhiều người qua đường không khỏi trầm trồ thán phục, nhưng đám thợ mộc đi qua thì lại làm như không thấy, chẳng ai dừng lại đo đạc, xem xét.

Trang Tử bèn hỏi một người thợ mộc: “Cây này lớn và đẹp như vậy, sao các ông không chặt xuống để dùng?”

Người thợ mộc chỉ cười mà đáp: “Cái cây này nhìn vậy chứ vô dụng lắm. Gỗ xốp, mềm, đẽo ra làm thuyền thì thuyền chìm, làm đồ gia dụng thì mau hỏng, dựng nhà thì bị mối mọt phá. Chẳng ai dùng nó làm gì cả, nên nó mới sống đến tận bây giờ”.

Nghe vậy, Trang Tử quay sang đệ tử, nói: “Chính bởi vì nó vô dụng, cho nên mới có thể sống lâu đến thế. Không bị ai nhòm ngó, không bị ai đụng đến, chẳng phải là đại dụng đấy sao?”

Lời của Trang Tử cũng đồng điệu với một nhận xét xưa: “Tài mệnh thường hại nhau, kẻ tầm thường lại nhiều hậu phúc”. Nghĩa là, những người có tài dễ bị ganh ghét, đố kỵ, hay vướng họa; còn những kẻ bình thường, chẳng ai để tâm đến, lại có thể lặng lẽ mà bền gan vững chí, tích lũy dần dần rồi chạm đến thành công.

Như câu chuyện của Chu Mãi Thần thời Hán là một ví dụ điển hình. Xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, ông cùng vợ dựng một túp lều nhỏ dưới chân núi, sống bằng nghề kiếm củi. Ngày ngày lên rừng, xuống chợ, ông vẫn luôn mang theo sách để đọc, để học hỏi giữa bao ánh mắt coi thường.

Nhiều người cho rằng ông chỉ là kẻ vô dụng, đến cả bọn trẻ con trong làng cũng chế giễu. Vợ ông thì ngày càng bất mãn, nhiều lần buông lời chê bai: “Ông chỉ là một thằng tiều phu nghèo xác xơ, sách vở đọc làm gì? Trẻ con cũng dám bắt nạt, đúng là vô tích sự!” Rồi một ngày, bà bỏ đi.

Nhưng Chu Mãi Thần không vì thế mà bỏ cuộc. Ông vẫn kiên trì học tập. Nhiều năm sau, tri thức ông tích lũy trở thành vốn quý. Tên tuổi ông vang xa, được triều đình triệu kiến, phong làm thái thú  một chức quan lớn trong vùng.

Kỳ thực, mọi thứ trên đời đều như vậy. Một thứ có vẻ vô dụng chẳng qua là vì nó chưa được đặt đúng nơi, đúng lúc. Có những giá trị chỉ hiện rõ khi được nhìn bằng con mắt thấu đáo và vị trí phù hợp. Giống như cây gỗ kia không thể làm cột nhà, nhưng lại có thể che mưa nắng, tỏa bóng mát cho người.

Vô dụng, đôi khi lại là cách hữu dụng nhất để tồn tại, để sống lâu và sống đúng với bản thể của mình. Và có lẽ, điều quan trọng nhất không phải là bạn giỏi đến đâu, mà là bạn có được đặt vào đúng vị trí để phát huy hết tiềm năng của mình hay không.

Xem thêm: Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Hải An
Hải An 7 ngày trước

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm
0 Bình luận

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!
0 Bình luận

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
Người có 4 đặc điểm này về già “vận đỏ như son” đi đâu cũng gặp quý nhân tương trợ, đó là gì?

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.

Thanh Tú
Thanh Tú 16/06
Chiến thắng chính mình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nếu không có sự nhầm lẫn của anh, tôi sẽ không biết việc chiến đấu với lòng tham của bản thân lại khó khăn đến thế. Tôi đã mất hàng giờ để suy nghĩ, để đấu tranh tư tưởng và may mắn là cuối cùng tôi đã làm đúng, đã chiến thắng được lòng tham của chính mình.

Hải An
Hải An 15/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất