Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm
Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.
Người dại thường ôm giữ, kẻ trí chọn buông bỏ
Người dại thường cố chấp giữ lấy những điều không còn phù hợp: một mối tình đã tàn, một giấc mơ không thành, một oán hận đã quá vãng. Họ cho rằng buông bỏ là yếu đuối, là thua cuộc, là dễ dãi với bản thân. Nhưng thật ra, chỉ khi ta đủ mạnh mẽ mới có thể nói lời buông. Buông không phải là từ bỏ tất cả, mà là biết giữ những gì nên giữ, và dũng cảm rời xa những gì khiến tâm mình mỏi mệt.

Kẻ trí hiểu rằng cuộc đời vốn vô thường. Càng bám víu vào quá khứ hay cố kiểm soát tương lai, con người càng đánh mất sự bình an trong hiện tại. Cái trí tuệ của người khôn là ở chỗ biết đúng sai, biết thời điểm, và biết buông để sống thanh thản, thay vì mắc kẹt trong mê lộ của cảm xúc.
Ám ảnh chính thứ độc dược giết chết sự bình yên
Có những người cả đời sống trong ám ảnh: về một lỗi lầm đã qua, một cơ hội bị bỏ lỡ, hay một vết thương chưa lành. Họ tưởng mình đang sống, nhưng thực chất là đang bị kéo ngược về quá khứ. Mỗi ngày trôi qua, họ như uống thêm một ngụm độc: độc của sự dằn vặt, tiếc nuối, và giày vò.
Ám ảnh không chỉ khiến tinh thần suy kiệt, mà còn làm mờ lý trí. Nó khiến người ta nghi ngờ mọi thứ, sợ hãi thay vì dấn bước, tự ti thay vì học cách đứng lên. Bao nhiêu người từng tài giỏi, sáng suốt, nhưng chỉ vì không thoát khỏi ám ảnh mà tự đẩy mình vào hố sâu tuyệt vọng.
Học cách buông chính là một nghệ thuật sống
Buông không có nghĩa là lãng quên, mà là chấp nhận. Chấp nhận rằng có những thứ không thể thay đổi, có những người không thể ở lại, có những chuyện chỉ nên là ký ức. Khi buông được, tâm ta nhẹ, lòng ta yên, và đời ta mở ra những hướng đi mới.

Muốn buông được, phải có dũng khí. Dũng khí để đối mặt với sự thật, để chấp nhận rằng mình đã tổn thương, đã thất bại, đã từng sai. Nhưng cũng phải có lòng bao dung với chính mình. Tha thứ cho bản thân cũng quan trọng như tha thứ cho người khác.
Cổ nhân xưa không có những cuốn sách tâm lý hiện đại, nhưng lại để lại những chân lý sống giản dị mà sâu sắc đến tận cùng. “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông” – đó là lời nhắc nhở không chỉ dành cho ai đã trải đời, mà cho tất cả chúng ta trong từng lựa chọn hằng ngày.
Đừng để ám ảnh là chiếc xích trói buộc cuộc đời. Học cách buông đúng lúc, và bạn sẽ tìm thấy tự do trong chính tâm hồn mình.
Xem thêm: Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!
Tin liên quan
Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.
Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.
Cổ nhân dặn “Đêm không chải tóc, sáng không kể giấc mơ”, nghe qua có vẻ chỉ là những lời khuyên liên quan đến thói quen sinh hoạt thường ngày. Nhưng nếu chiêm nghiệm kỹ hơn, ta sẽ nhận ra đây là một triết lý nhân sinh sâu sắc, phản ánh lối sống đầy chừng mực, tinh tế và cẩn trọng của người xưa.
Bài mới

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.