Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 6 giờ trước
Theo dõi

Tôi có một người anh trai, năm 2 tuổi anh ấy bị một cơn sốt bại liệt. Từ nhỏ tôi đã không thích gần anh bởi tính tình của anh rất hung dữ và nóng nảy. Thậm chí tôi còn có phần căm ghét anh vì anh là người duy nhất đánh tôi trong nhà. Đó là những cái tát mạnh bạo vào mặt khiến tôi đau đến nổ đom đóm mắt. Lúc ấy, có lẽ do tôi còn quá nhỏ, hoặc sự sợ hãi tột độ khiến tôi không còn sức để phản kháng, mặc dù tôi biết anh bị tật nguyền nếu tôi bỏ chạy anh cũng chẳng thể đi theo tôi mà đánh được nữa.

Những ký ức tuổi thơ không vui khiến tôi rất lạnh nhạt với anh trai mình, cho tới khi…

Sau này, khi tôi đã ly hôn thì tình cờ quen biết với một bạn, bạn ấy cũng bị tật ở chân năm lên 2 tuổi do sốt bại liệt. Bạn hay đi từ thiện chung nhóm với tôi và thương tôi rất nhiều nhưng tôi không thể đáp lại. May mắn, chúng tôi đã trở thành những người bạn tri kỷ của nhau. Và vì rất thân nên tôi cũng quen biết và thân thiết với các thành viên trong gia đình bạn ấy, nhất là cô em gái út. Cô ấy rất quý tôi và hay tâm tình, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện, trong đó có một chuyện khiến tôi vô cùng sững sờ.

Người bạn của tôi – anh trai cô ấy từng có một quãng thời gian dài hà khắc, bạo lực, có thể nói là “phát xít” đối với em gái mình. Tôi không thể tin vào tai mình bởi trong mắt tôi người bạn ấy có đủ phẩm chất của mẫu người đàn ông tài giỏi, hiền lành, trí tuệ và nhân hậu. Tôi luôn ngưỡng mộ, chưa bao giờ nghi ngờ hay phàn nàn bất cứ điều gì về cách cư xử của anh.

Nhưng từ câu chuyện của em gái kể, tôi dần nghiệm ra, cả anh trai tôi lẫn người bạn thân ấy đều cùng  một hoàn cảnh. Họ đều là những "con cừu đen" trong gia đình. Chỉ duy nhất họ bất hạnh với thân thể tật nguyền, xem như gánh mọi xui rủi của cả gia đình, thế nên tính tình của họ nóng nảy, khác thường lắm. Họ biết bản thân kém may mắn, thế nên nỗi tủi hổ, tủi thân khiến tâm lý họ trở thân bất ổn và vô thức khiến họ có xu hướng trút giận, trút nỗi đau của mình lên người khác, nhất là những người nhỏ hơn, không có khả năng phản kháng. Vậy nên, cả tôi và cô em gái kia thường phải lãnh nhận những trận đòn vô cớ của 2 ông anh là vậy. Nhưng khi tôi lý giải được điều này, tôi không còn oán ghét anh trai mình nữa. Dù những ký ức cũ vẫn khiến tôi khó lòng gần gũi anh nhưng trong thâm tâm tôi, tôi thương anh ấy vô cùng bởi giờ tôi biết rõ: nếu phải hoán đổi để sống vị trí của anh tôi với đôi chân tật nguyền, bị tước đi hầu hết những cơ hội công bằng trong cuộc đời, có lẽ tôi cũng chẳng đủ nghị lực, chẳng đủ vui vẻ để tồn tại và chắc chắn tôi còn thảm hại hơn anh trai tôi rất nhiều. Anh trai tôi cũng rất tài giỏi, đã tự học đàn và trở thành thầy dạy đàn cho rất nhiều người, nhà tôi hầu như ai cũng biết đàn là vậy!

chi-dau-toi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1-1025
Hình ảnh anh chị của tác giả bài viết

Và chuyện chẳng còn gì để nói thêm nếu như "chị dâu" tôi không xuất hiện. Đó là vào một buổi tối cách đây 12 năm, ông chú ruột đến nhà ăn cơm cùng gia đình tôi và trận cãi vã nho nhỏ trong bữa cơm đã giúp tôi biết một chuyện, thì ra anh trai tôi đòi cưới vợ và mẹ nhất quyết không đồng ý, nên anh mới mời chú ruột đến thuyết phục.

Trong bữa cơm, mẹ tôi nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa nói: "Chú nghĩ xem, nó đã tật nguyền đôi chân, mọi thứ nặng nhọc tôi đã phải gánh vác. Tôi có thể hầu con tôi suốt đời cũng không sao nhưng chú nhìn xem, thân nó tật nguyền thế này, giờ nó đòi cưới vợ mà con nhỏ đó còn tật nguyền hơn cả nó. Giá như nó cưới một người đàn bà khỏe mạnh, lành lặn thì tôi còn vui mừng, ít ra còn có người chăm sóc, đỡ đần nó khi tôi không còn nữa. Nhưng đằng này, đứa nó muốn lấy làm vợ còn bị tật nặng hơn nó, chú thử nghĩ xem, là một người mẹ làm sao tôi có thể chấp nhận được!”.

Lúc này trong đầu tôi chợt nhớ ra hình ảnh một người chị đã đến nhà chơi với anh trai vài lần. Là chị ấy ư? Tôi giật mình thẫn thờ. Chị ấy không chỉ bị tật nguyền đôi chân, mà cả phần lưng cũng cong vẹo, không nguyên vẹn và phải bó nẹp. Người chị thấp bé, nhỏ xíu như một em bé 12 tuổi. Chị đi trên đôi nạng từng bước rất nặng nhọc, đi rất chậm, từng bước một vì toàn thân đã bó từ trên xuống dưới. So với anh trai và người bạn của tôi, chị bị nặng hơn rất nhiều, nhưng thật kỳ lạ là tôi  chưa từng thấy một người con gái nào lạc quan, có thần thái thu hút, xinh xắn, tươi như hoa và khuôn mặt tràn đầy bình an như chị. Nhìn vào khuôn mặt này, tôi không thấy có chút gì là khổ đau, bất mãn hay uất hận cuộc đời. Tôi chỉ thấy ở chị nụ cười hiền dịu với cái răng khểnh duyên vô cùng, và giọng nói của chị thì ôi thôi, nó nhẹ nhàng và ngọt ngào đúng chất người con gái Nam Bộ.

Và đúng như dự đoán, chị ấy là người duy nhất có thể chịu đựng, yêu thương và khiến anh trai tôi thay đổi đến mức kinh ngạc. Chị lại còn rất hiếu thảo, kính trọng mẹ chồng như mẹ ruột. Sau nhiều năm làm dâu giờ đây chỉ có chị là niềm vui, niềm an ủi và bầu bạn với mẹ tôi mỗi ngày!

Trong gia đình tôi, mọi người hay thầm thì nói với nhau, bảo rằng nếu chị dâu tôi không ở cạnh anh trai tôi thì chắc hẳn, chẳng có ai sống nổi với tính tình của ông ấy. Suốt mười mấy năm qua, anh chị sống chung nhà với gia đình tôi nhưng chưa ai nghe thấy họ to tiếng, cự nự nhau bao giờ. Chị luôn là người chịu đựng, kiên nhẫn và chấp nhận mọi sự gàn rở của anh tôi bằng một thái độ bao dung và vui vẻ. Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai tôi!

Hiện tại, anh chị tôi sống bằng số tiền trợ cấp nhỏ nhoi từ 2 bên gia đình nên cũng rất chật vật khó khăn lắm. Tôi luôn day dứt vì mình chẳng dư dả để phụ giúp anh chị hay làm được điều gì đó cho người thân của mình, thì mới đây tôi được biết chị tự lập Kênh Youtube để đọc truyện, bởi giọng chị rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Kênh lập đã lâu nhưng rất ít người biết, tôi luôn tự trách mình vô tâm quá, đáng lẽ tôi phải giúp chị dâu từ rất lâu rồi mới phải. Và tôi nghĩ công việc này là phù hợp với chị nhất, có lẽ đó cũng là thế mạnh duy nhất chị có thể làm với hy vọng con đường mưu sinh sẽ tươi sáng và rộng mở hơn.

Bạch Cúc

Xem thêm: Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Hải An
Hải An 5 ngày trước

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Hải An
Hải An 7 ngày trước

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Chỉ cao 1m25, nặng chưa tới 30kg, nam sinh “tí hon” - Nguyễn Văn Thiện, học sinh lớp 12 trường Trường THPT Krông Bông (Đắk Lắk) khiến cả phòng thi bất ngờ vì vóc dáng bé nhỏ như học sinh tiểu học.

Nam sinh “tí hon” ở Đắk Lắk khiến nhiều người xúc động với câu chuyện vượt khó và ước mơ bình dị
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 4 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

PC Right 1 GIF
Đề xuất