Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Theo dõi

Tôi có một người anh trai, năm 2 tuổi anh ấy bị một cơn sốt bại liệt. Từ nhỏ tôi đã không thích gần anh bởi tính tình của anh rất hung dữ và nóng nảy. Thậm chí tôi còn có phần căm ghét anh vì anh là người duy nhất đánh tôi trong nhà. Đó là những cái tát mạnh bạo vào mặt khiến tôi đau đến nổ đom đóm mắt. Lúc ấy, có lẽ do tôi còn quá nhỏ, hoặc sự sợ hãi tột độ khiến tôi không còn sức để phản kháng, mặc dù tôi biết anh bị tật nguyền nếu tôi bỏ chạy anh cũng chẳng thể đi theo tôi mà đánh được nữa.

Những ký ức tuổi thơ không vui khiến tôi rất lạnh nhạt với anh trai mình, cho tới khi…

Sau này, khi tôi đã ly hôn thì tình cờ quen biết với một bạn, bạn ấy cũng bị tật ở chân năm lên 2 tuổi do sốt bại liệt. Bạn hay đi từ thiện chung nhóm với tôi và thương tôi rất nhiều nhưng tôi không thể đáp lại. May mắn, chúng tôi đã trở thành những người bạn tri kỷ của nhau. Và vì rất thân nên tôi cũng quen biết và thân thiết với các thành viên trong gia đình bạn ấy, nhất là cô em gái út. Cô ấy rất quý tôi và hay tâm tình, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện, trong đó có một chuyện khiến tôi vô cùng sững sờ.

Người bạn của tôi – anh trai cô ấy từng có một quãng thời gian dài hà khắc, bạo lực, có thể nói là “phát xít” đối với em gái mình. Tôi không thể tin vào tai mình bởi trong mắt tôi người bạn ấy có đủ phẩm chất của mẫu người đàn ông tài giỏi, hiền lành, trí tuệ và nhân hậu. Tôi luôn ngưỡng mộ, chưa bao giờ nghi ngờ hay phàn nàn bất cứ điều gì về cách cư xử của anh.

Nhưng từ câu chuyện của em gái kể, tôi dần nghiệm ra, cả anh trai tôi lẫn người bạn thân ấy đều cùng  một hoàn cảnh. Họ đều là những "con cừu đen" trong gia đình. Chỉ duy nhất họ bất hạnh với thân thể tật nguyền, xem như gánh mọi xui rủi của cả gia đình, thế nên tính tình của họ nóng nảy, khác thường lắm. Họ biết bản thân kém may mắn, thế nên nỗi tủi hổ, tủi thân khiến tâm lý họ trở thân bất ổn và vô thức khiến họ có xu hướng trút giận, trút nỗi đau của mình lên người khác, nhất là những người nhỏ hơn, không có khả năng phản kháng. Vậy nên, cả tôi và cô em gái kia thường phải lãnh nhận những trận đòn vô cớ của 2 ông anh là vậy. Nhưng khi tôi lý giải được điều này, tôi không còn oán ghét anh trai mình nữa. Dù những ký ức cũ vẫn khiến tôi khó lòng gần gũi anh nhưng trong thâm tâm tôi, tôi thương anh ấy vô cùng bởi giờ tôi biết rõ: nếu phải hoán đổi để sống vị trí của anh tôi với đôi chân tật nguyền, bị tước đi hầu hết những cơ hội công bằng trong cuộc đời, có lẽ tôi cũng chẳng đủ nghị lực, chẳng đủ vui vẻ để tồn tại và chắc chắn tôi còn thảm hại hơn anh trai tôi rất nhiều. Anh trai tôi cũng rất tài giỏi, đã tự học đàn và trở thành thầy dạy đàn cho rất nhiều người, nhà tôi hầu như ai cũng biết đàn là vậy!

chi-dau-toi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1-1025
Hình ảnh anh chị của tác giả bài viết

Và chuyện chẳng còn gì để nói thêm nếu như "chị dâu" tôi không xuất hiện. Đó là vào một buổi tối cách đây 12 năm, ông chú ruột đến nhà ăn cơm cùng gia đình tôi và trận cãi vã nho nhỏ trong bữa cơm đã giúp tôi biết một chuyện, thì ra anh trai tôi đòi cưới vợ và mẹ nhất quyết không đồng ý, nên anh mới mời chú ruột đến thuyết phục.

Trong bữa cơm, mẹ tôi nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa nói: "Chú nghĩ xem, nó đã tật nguyền đôi chân, mọi thứ nặng nhọc tôi đã phải gánh vác. Tôi có thể hầu con tôi suốt đời cũng không sao nhưng chú nhìn xem, thân nó tật nguyền thế này, giờ nó đòi cưới vợ mà con nhỏ đó còn tật nguyền hơn cả nó. Giá như nó cưới một người đàn bà khỏe mạnh, lành lặn thì tôi còn vui mừng, ít ra còn có người chăm sóc, đỡ đần nó khi tôi không còn nữa. Nhưng đằng này, đứa nó muốn lấy làm vợ còn bị tật nặng hơn nó, chú thử nghĩ xem, là một người mẹ làm sao tôi có thể chấp nhận được!”.

Lúc này trong đầu tôi chợt nhớ ra hình ảnh một người chị đã đến nhà chơi với anh trai vài lần. Là chị ấy ư? Tôi giật mình thẫn thờ. Chị ấy không chỉ bị tật nguyền đôi chân, mà cả phần lưng cũng cong vẹo, không nguyên vẹn và phải bó nẹp. Người chị thấp bé, nhỏ xíu như một em bé 12 tuổi. Chị đi trên đôi nạng từng bước rất nặng nhọc, đi rất chậm, từng bước một vì toàn thân đã bó từ trên xuống dưới. So với anh trai và người bạn của tôi, chị bị nặng hơn rất nhiều, nhưng thật kỳ lạ là tôi  chưa từng thấy một người con gái nào lạc quan, có thần thái thu hút, xinh xắn, tươi như hoa và khuôn mặt tràn đầy bình an như chị. Nhìn vào khuôn mặt này, tôi không thấy có chút gì là khổ đau, bất mãn hay uất hận cuộc đời. Tôi chỉ thấy ở chị nụ cười hiền dịu với cái răng khểnh duyên vô cùng, và giọng nói của chị thì ôi thôi, nó nhẹ nhàng và ngọt ngào đúng chất người con gái Nam Bộ.

Và đúng như dự đoán, chị ấy là người duy nhất có thể chịu đựng, yêu thương và khiến anh trai tôi thay đổi đến mức kinh ngạc. Chị lại còn rất hiếu thảo, kính trọng mẹ chồng như mẹ ruột. Sau nhiều năm làm dâu giờ đây chỉ có chị là niềm vui, niềm an ủi và bầu bạn với mẹ tôi mỗi ngày!

Trong gia đình tôi, mọi người hay thầm thì nói với nhau, bảo rằng nếu chị dâu tôi không ở cạnh anh trai tôi thì chắc hẳn, chẳng có ai sống nổi với tính tình của ông ấy. Suốt mười mấy năm qua, anh chị sống chung nhà với gia đình tôi nhưng chưa ai nghe thấy họ to tiếng, cự nự nhau bao giờ. Chị luôn là người chịu đựng, kiên nhẫn và chấp nhận mọi sự gàn rở của anh tôi bằng một thái độ bao dung và vui vẻ. Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai tôi!

Hiện tại, anh chị tôi sống bằng số tiền trợ cấp nhỏ nhoi từ 2 bên gia đình nên cũng rất chật vật khó khăn lắm. Tôi luôn day dứt vì mình chẳng dư dả để phụ giúp anh chị hay làm được điều gì đó cho người thân của mình, thì mới đây tôi được biết chị tự lập Kênh Youtube để đọc truyện, bởi giọng chị rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Kênh lập đã lâu nhưng rất ít người biết, tôi luôn tự trách mình vô tâm quá, đáng lẽ tôi phải giúp chị dâu từ rất lâu rồi mới phải. Và tôi nghĩ công việc này là phù hợp với chị nhất, có lẽ đó cũng là thế mạnh duy nhất chị có thể làm với hy vọng con đường mưu sinh sẽ tươi sáng và rộng mở hơn.

Bạch Cúc

Xem thêm: Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Chỉ cao 1m25, nặng chưa tới 30kg, nam sinh “tí hon” - Nguyễn Văn Thiện, học sinh lớp 12 trường Trường THPT Krông Bông (Đắk Lắk) khiến cả phòng thi bất ngờ vì vóc dáng bé nhỏ như học sinh tiểu học.

Nam sinh “tí hon” ở Đắk Lắk khiến nhiều người xúc động với câu chuyện vượt khó và ước mơ bình dị
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất