Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Theo dõi

Cha tôi năm nay 92 tuổi, người đời gọi là “thọ”. Ông sống như vệt sáng cuối cùng trong ngày, thứ ánh sáng không còn đủ lửa để soi nhưng cũng chưa chịu tắt hẳn. Vệt sáng ấy chênh chao, lửng lơ, dài lê thê đến rã rời, khiến lòng người mỏi nhừ như cánh tay giữ mãi một chiếc diều đã đứt dây.

Cha tôi không còn phân biệt được ngày với đêm. Thời gian trong ông như bụi mờ trôi trên mặt nước, lững lờ không phương hướng. Còn trí nhớ thì giống như chiếc hộp đựng kim chỉ cũ, nơi mọi sợi chỉ rối tung, gút chặt không sao gỡ. Có hôm ông tắm đến ba bốn lần, cả giữa đêm khuya. Lần nào ông cũng ngâm mình cả tiếng rưỡi dưới làn nước lạnh. Sau đó, ông chùi rửa nhà vệ sinh như một người đàn bà mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tỉ mẩn, cặm cụi, bất kể giờ giấc. Khi được hỏi, ông chỉ nhún vai bảo: “Cha chỉ tắm mười phút thôi”. Có khi còn nói: “Cha mới tắm một lần thôi. Hôm qua cơ mà.” Cái giọng nhẹ tênh như gió. Dửng dưng, như thể thời gian là chiếc khăn lau tay dùng xong thì quẳng đi.

Nhưng nước thì không bay hơi nhanh như trí nhớ. Nó đọng lại trên sàn nhà, len lỏi qua từng khe gạch, thấm xuống tận nền bếp. Những tấm lau chân luôn sũng nước, như bị vắt dở dang. Tôi không sợ hóa đơn nước tăng, tôi chỉ sợ một cú trượt, một cú ngã, một cái tai biến bất ngờ xảy ra. Tôi sợ cái cảnh vừa mở cửa bước vào nhà, thì thấy ông nằm sõng soài dưới nền lạnh, mắt mở trân trân mà miệng không kêu nổi. Lạnh lẽo và cô độc, như một kịch bản cũ mà chẳng ai dám tua lại.

Cũng như nước, ông quên cả việc tắt đèn, tắt quạt, tắt bếp. Những công tắc trong nhà như thể chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của ông. Đèn sáng trắng đêm, quạt chạy vù vù trong căn phòng trống, nước nhỏ từng giọt, như tiếng thở dài không thành lời. Tôi đi từ phòng này sang phòng khác, tắt theo bước chân, mà trong lòng cứ cộm lên nỗi lo  rằng một ngày nào đó, sẽ không phải nước, mà là lửa. Lửa bốc lên từ một ổ điện quên tắt, và lúc đó sẽ không còn gì để tắt nữa.

Cha mặc ba lớp quần, quần đùi, quần dài, lớp cùng là chiếc quần soóc cũ kỹ, bạc phếch như lớp bụi thời gian phủ kín ký ức. Trong lớp quần trong cùng, ông khâu một cái túi nhỏ đựng vài chục nghìn lẻ như một lá bùa hộ mệnh. Tôi nói thế nào ông cũng không nghe, cứ nhất quyết bảo: “Mặc vậy cho chắc, cho an toàn.” Tôi thở dài, người già như trẻ nhỏ, sống bằng những niềm tin kỳ quặc bất chấp lý lẽ.

Và rồi, ông khóa cửa. Mỗi tối, như một nghi lễ bất biến, ông đóng chặt cánh cửa lớn, kéo then, cài ổ, lôi ghế chèn vào, rồi lấy cây sắt chống ngang tay nắm. Căn nhà hóa thành một cái boong-ke. Ông khóa như thể ngoài kia là trộm cướp, là phản bội, là dối lừa. Còn bên trong, là ông  cùng cái tủ mới toanh vừa hàn sắt, nẹp thép, gắn thêm bốn ổ khóa: hai móc, một dây, một số chằng chịt, lủng lẳng, rối ren đến vô nghĩa. Như thể bên trong là vàng bạc, hay có lẽ là tuổi trẻ của một người từng đi qua chiến tranh mà chẳng ai còn nhớ nổi mặt.

Một lần, tôi về muộn. Cửa khóa, gọi mãi không được, tôi đập cửa như dội B52 ngày cũ. Mười lăm phút sau, ông mới lò dò ra, mặt ngái ngủ còn miệng lẩm bẩm “tưởng ăn trộm”. Tôi nhìn ông, nhìn những ổ khóa chằng chịt, nhìn những vết nhăn sâu hoắm trên trán như địa hình vùng núi đá tai mèo không biết nên giận hay nên khóc.

cha-toi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-2-1450
Hình minh họa

Hôm qua, tôi dự đám tang một thầy giáo cũ, rồi ghé qua nhà. Ngồi chưa ấm chỗ đã phải đi. Cha rơm rớm nước mắt, nói bằng tông giọng mềm như tấm chăn cũ: “Đừng đi bây giờ, mới về đã đi, còn chưa kịp ăn bữa cơm. Ở lại đi, mai rồi hãy đi, cho khỏe!”.

Tôi không thể vì có việc gấp nhưng khi bước qua thềm, tôi thấy mình nhỏ bé và bất lực như một đứa trẻ không giữ nổi con diều giữa cơn gió mạnh. Tôi cảm giác trái tim mình rớt lại đâu đó trên nền gạch ướt sũng. Giọng ông run run đuổi theo, như cơn gió chạm vào thân cây mục. Tôi không khóc nhưng trong lòng, nước mắt chảy từng giọt, từng giọt, như dòng nước rỉ rả suốt bao năm ông quên không khóa vòi.

Tôi biết, ông yêu tôi, yêu con cháu dù trí nhớ đã rách nát như tấm lưới cũ, lòng ông vẫn đỏ lửa. Một thứ yêu thương vụng về, đa nghi, lạc nhịp, nhưng thật thà và dai dẳng như chính tuổi thọ của ông.

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Còn tôi một đứa con chưa đủ ngoan để kiên nhẫn, cũng chưa đủ già để hiểu hết nỗi sợ của cha. Giữa chúng tôi, là dòng nước đêm đêm vẫn chảy âm ỉ, dai dẳng, như lời thì thầm không ai nghe thấy. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Và ngoài kia, nước vẫn chảy. Lặng lẽ như một bản nhạc buồn không ai tắt. Tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó, khi tôi bằng tuổi cha, con tôi có ngồi viết về tôi như thế này không? Hay rồi tất cả sẽ tan vào quên lãng như dòng nước trong đêm, không ai nhớ nổi mình đã từng tắm bao nhiêu lần…

Xem thêm: Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Những ngày qua, câu chuyện cụ ông 75 tuổi ở Trùng Khánh (Trung Quốc) treo thưởng 5.000 NDT (khoảng 18 triệu đồng) để tìm bố mẹ đẻ cho con gái nuôi đã khiến cộng đồng mạng vô cùng xúc động.

Cụ ông 75 tuổi hơn 30 năm miệt mài chạy xe máy, vượt hàng ngàn cây số để tìm bố mẹ đẻ cho con gái nuôi
0 Bình luận

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Nếu không có sự nhầm lẫn của anh, tôi sẽ không biết việc chiến đấu với lòng tham của bản thân lại khó khăn đến thế. Tôi đã mất hàng giờ để suy nghĩ, để đấu tranh tư tưởng và may mắn là cuối cùng tôi đã làm đúng, đã chiến thắng được lòng tham của chính mình.

Chiến thắng chính mình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất