Con đừng bỏ mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

An quay người bỏ chạy khỏi hành lang bệnh viện, phía sau là tiếng mẹ gọi với theo: “Mẹ tự làm tự chịu. Mẹ sẽ tự trả nợ. Con đừng bỏ mẹ mà An ơi…An ơi!”.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Sau 5 năm xa xứ, An trở về nhà thì bàng hoàng khi thấy tấm bảng “Cần bán nhà gấp” treo trước cổng. Ánh mắt An dừng lại nơi căn phòng cuối cùng, mái tôn mới lợp được một nửa, lộ ra khoảng trời, ánh nắng chói chang rọi xuống.

“Cha mẹ định sửa lại căn phòng này cho con, nhưng đang làm dở… thì ông thợ đổ nợ, bỏ trốn mất dạng”, cha An vội giải thích.

“Tại sao cha mẹ lại bán nhà”, An lo lắng hỏi.

Cha An nghe vậy vội đánh trống lảng: “Thôi con mới về cũng mệt rồi, vô nhà nghỉ ngơi lúc đã, để ba đi chuẩn bị cơm”.

Nói xong ông vội quay lưng đi. Được một đoạn ông nhìn lại thì thấy con gái kéo chiếc vali vào phòng, đó là chiếc vali màu đỏ mà 5 năm trước ông mua để con gái xếp hành lý sang Nhật xuất khẩu lao động, nay nó đã sờn màu, móc khóa bên hông cũng đã hỏng hóc. Nhìn bóng dáng gầy guộc của con gái, tự dưng nước mắt ông ứa ra.

Từ nhỏ đến lớn, An luôn là đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo hết mực. Chẳng bao giờ con bé dám ăn mặc, tiêu xài cho bản thân. Làm được bao nhiêu nó đều chắt mót gửi về cho cha mẹ.

Suốt bữa ăn, mỗi lần An hỏi đến mẹ cha lại lắp bắp: “Dì 5 bị bệnh… mẹ… mẹ con lên chăm mấy tháng nữa mới về”.

Đêm ấy An nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, sao nhà lại bán, sao phòng lại sửa dở dang rồi bỏ đấy, rồi còn mẹ đang ở đâu? Trong lúc miên man nghĩ ngợi, từ trong gian bếp có tiếng chén bát rơi vỡ. An giật mình chạy xuống dưới thì thấy cha đang nằm co quắp trên nền đất, miệng ông đang cắn chặt một trái chanh, người xụi lơ không động đậy.

An vội lao ra ngoài sân, hò hét, kêu cứu hàng xóm. Chưa đầy 5 phút sau, bà con đã xúm xít quanh giường của cha. Người bảo ông bị trúng gió, người quạt, người xoa bóp xức dầu… An nhìn cha, nhớ lại cảnh tượng khi còn ở bên Nhật chứng kiến một người đồng nghiệp nam mất vì đột quỵ, vội vàng hối thúc mọi người phụ cô chở cha đi cấp cứu.

Ở viện, An liên tục gọi cho mẹ nhưng cứ báo “số máy hiện không liên lạc được”. Khi vừa tựa đầu vào thành ghế định chợp mắt một lúc thì An nghe có tiếng bước chân loẹt quẹt lại gần. Một người phụ nữ đội nón lá, mặt bịt kín, chỉ để hở hai con mắt. Vừa bắt gặp ánh mắt vàng đục, An nhận ra gay đó là mẹ. Cô định gọi nhưng mẹ vội đưa tay lên miệng ra dấu im lặng cho An. Mắt mẹ cứ nhìn quanh, vừa cảnh giác lẫn bất an: “Giấu gì nữa, giờ con về rồi, trước sau gì nó cũng biết thôi!”.

con-dung-bo-me-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Là giọng của cha. An quay lại nhìn thì thấy mặt ông đã đỡ trắng bệch, xanh xao hơn lúc sáng. An vội bám vai cha hỏi: “Cha thấy sao rồi?”.

Cha cô mỉm cười, giọng rắn rỏi: “Ba khỏe rồi. Thật ra, ba suy nghĩ cả đêm cuối cùng phải chọn hạ sách này, xin lỗi vì để con lo lắng. Ba không giả bệnh sao mẹ chịu về gặp cha con mình”.

An giật mình nhìn sang mẹ thì thấy hai hàng nước mắt của mẹ đang chảy, làm ướt cả chiếc khăn bịt mặt. An nắm tay mẹ, sốt sắng hỏi: “Sao mẹ lại trốn con?”.

Mẹ quệt nước mắt, giọng ăn năn nói: “Mẹ kể ra… con đừng giận mẹ nghe An”.

An gật đầu, hồi hộp lắng nghe. Giọng mẹ cô hạ xuống, chậm rãi nói: “Mấy người bạn rủ mẹ chơi đánh đề. Ban đầu thì ăn nhiều lắm, nhưng về sau càng chơi lại càng thua. Mẹ muốn gỡ nên mượn tiền nóng, xong lãi mẹ đẻ lãi con… lên đến tiền tỷ rồi. Ngày nào chủ nợ cũng gọi mẹ, còn hăm xử… mẹ sợ quá nên phải bỏ trốn lên thành phố bán vé số để gom tiền trả cho họ”.

An nghe vậy rít lên, không tin nổi vào tai mình: “Nợ tiền tỷ… mẹ nhắm bán vé số thì đến kiếp nào mới trả nợ xong… hả mẹ?”.

Mẹ An im lặng cúi đầu. Đau đớn, giận dữ, đôi mắt An đầy những tai đỏ. Cô gằn từng chữ một, nói với mẹ: “Con đi làm bao năm không giữ lại cho mình đồng nào cả. Con gửi hết tiền về lo cho cha mẹ. Con có để cho cha mẹ phải sống thiếu thốn không? Sao mẹ lại vướng vào cờ bạc. Nếu mẹ không thương con thì mẹ… cũng thương những đồng tiền mồ hôi xương máu của con chứ mẹ… mẹ nỡ lòng nào…”.

Chỉ có những tiếng khóc rưng rức, hối hận của người mẹ trả lời thay cho câu hỏi của An. Cô loạng choạng bước đi khỏi hành lang bệnh viện. Phía sau cô là tiếng mẹ gọi với theo: “Mẹ tự làm tự chịu. Mẹ sẽ tự trả nợ. Con đừng bỏ mẹ mà An ơi…An ơi!”.

Giận mà thương, suy đi ngẫm lại An vẫn không thể bỏ cha mẹ với số nợ ngập đầu kia được. An vừa đi vừa ngẫm tỉnh, năm nay cô đã sắp sửa 30 tuổi, nếu đi xuất khẩu lao động thêm vài năm nữa thì còn kịp để thu xếp việc chồng con không? “Thôi kệ vậy, vạn sự tùy duyên, công nuôi dưỡng của cha mẹ sao mà bỏ được”, An gạt đi nỗi lo thầm lặng bước đi… tuổi xuân của cô rồi sẽ tàn phai cùng năm tháng nơi xứ người.

Sáng hôm sau An kéo chiếc vali ra đầu ngõ, An ngoái đầu lại, nhìn ngôi nhà cũ thêm một lần nữa, trong lòng cả núi sầu lo.

Bỗng cô nghe tiếng bà cụ hàng xóm gọi với lại. An dừng bước thì thấy bà đi tới, dúi vào tay An một bịch cam, bảo cho cô để dành đi đường khát nước thì ăn, rồi giọng nhỏ nhẹ dặn dò: “Thương yêu và hy sinh cho gia đình là đúng con ạ! Nhưng con cũng đừng quên… thương lấy bản thân mình một chút, con nhé!”.

An cảm ơn bà, rươm rớm nước mắt quay đi, miệng thầm thì: “Phải chi… con nghe được lời này của bà sớm hơn… nhưng mà…”.

Sưu tầm

Xem thêm: Im lặng để bình an – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Rồi ai sẽ hiểu được nỗi đau buồn khắc khoải của người mẹ, người phụ nữ của gia đình, lúc nào cũng nhẫn nhục, chịu đựng, im lặng để bình an…

Im lặng để bình an – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Sau khi tới nhà hàng ly hôn dùng bữa tối cuối cùng, hai vợ chồng đứng trên bờ vực sụp đổ nhận ra rằng bản thân mình không thể sống thiếu đối phương. Tình yêu không mất đi, chỉ là bộ bề cuộc sống khiến ta lãng quên nó mà thôi!

Nhà hàng ly hôn – Câu chuyện nhân viên đáng ngẫm
0 Bình luận

Nhìn đứa con riêng chồng dẫn về nhờ chị cưu mang giúp mà chị hối hận khôn nguôi, nếu chị quan tâm việc chồng “ngoài luồng” sớm hơn thì đã không tới nông nỗi này

Hối hận muộn màng – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.

Cây bút tài chính lâu năm đúc kết 4 bài học tiền bạc đắt giá: Rủi ro là cần thiết để xây dựng sự giàu có
0 Bình luận

Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.

Hối hận vì vay nợ mua nhà chung cư để rồi vất vả suốt 7 năm: Bài học đau đớn vì bốc đồng
0 Bình luận

Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.

3 bài học đầu tư đắt giá từ cố tỷ phú Charlie Munger: Mua cổ phiếu từ công ty tốt thay vì săn 'giá' hời
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất