“Chiến hữu” của ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

20 năm, trung bình 50 cây số một ngày, vị chi ba đã cùng “chiến hữu” của mình đi hết bốn vạn cây số để “thồ” 5 chị em tôi đến giảng đường đại học.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Sau năm 1975, cả gia đình tôi từ Pleiku trở về quê mẹ ở Quảng Ngãi. Đó là những năm tháng rất khó khăn. Ruộng đã vào hợp tác, đi làm công điểm thì nhiều nhưng cuối vụ lúa lại được chia rất ít. Mẹ từ nhỏ đi học rồi làm công chức nên không biết ruộng đồng là gì, sức yếu mà cứ gắng làm theo người ta rồi đau ốm liên miên. Gia đình tôi có cả thảy 8 miệng ăn, số gạo đem về không đủ nên bữa đói bữa no. Có những đêm mùa đông, cả nhà bị cái đói giày vò không ai ngủ được. Để sống đói, chị tôi sáng kiến ra món “nem rau muống”, đem một cái bánh tráng sống nhúng nước rồi cắt làm 4, cuốn rau muống bên trong rồi chấm với mắm cái ăn. Nhìn chị em tôi xúm xít quanh rổ rau muống, ba tôi tim lặng, mắt đỏ hoe nhìn nơi khác.

Một hôm, ba nói với mẹ: “Chắc anh phải kiếm nghề gì đó làm thêm để kiếm cái ăn cho tụi nhỏ”. Nói là làm, dồn chút vốn liếng còn lại trong nhà, cộng thêm khoản tiền vay mượn, ba mua một chiếc xe đạp thồ.

Ngày đầu lạ nước lạ cái, ba đạp xe lơ ngơ ngoài đường suốt mất ngày liền vẫn chẳng có khách. Thế nhưng ba không nản lòng, sáng sớm nào cũng dắt xe ra đường đến tối mịt mới về nhà. Thỉnh thoảng chị em tôi đi học vẫn thường thấy bóng dáng ba gò lưng đạp xe trên đường với chiếc áo loang đầy mồ hôi, bạc thếch. Với chiếc xe đạp thồ ấy ba chở mọi thứ, hôm thì chở khách, hôm lại chở mắm, chở heo hoặc chở cá biển từ Đức Lợi lên chợ Trạm. Mà đường từ Đức Lợi lên chợ Trạm thời ấy rất xấu, nhất là vào mùa mưa, đường đầy bùn lầy, ổ gà ổ voi vô số kể. Ba với “chiến hữu” lấm lem như trâu cui, băng băng trên đường không biết mệt nhọc. mà đâu chỉ có lên chợ Trạm, ba còn chở khách lên chợ Chùa, lên tận những vùng heo hút như Ba Tơ, Trà Bồng, Minh Long,.. Suốt 20 năm ròng rã, ba không nghỉ ngơi lấy một ngày.

chien-huu-cua-ba-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Chị đầu tôi học đại học Quy Nhơn, ba tất tả trên đường. Chị kế tôi đậu đại học Sư Phạm Đà Nẵng, ba tôi lại càng vất vả. Rồi tôi và em tôi cũng lần lượt đỗ đại học Huế, ba tôi khi ấy đã qua thời trai trẻ, sức khỏe có yếu đi nhưng người vẫn như vậy, miệt mài đạp xe băng khắp các nẻo đường. Khi ấy, tiền ăn học không gửi được tủ tháng nên ba gửi gối đầu nửa tháng một cho mấy chị em tôi. Mỗi lần ra bưu điện nhận tiền, nhớ đến gương mặt gầy gò cháy nắng của cha mà tôi đỏ hoe của mắt, như bị ai xé ruột xé gan. Đạp xe lâu ngày, lại chở toàn hàng nặng nên hai bàn chân ba bị sừng hóa, các đầu ngón biến thành hình tam giác. Tối nào tôi cũng thấy ba lặng lẽ lấy nước muối để ngâm đôi bàn chân nứt nẻ ấy.

Mỗi đợt nghỉ hè về thăm nhà, ra lại trường, ba lại cặm cụi chở chị em tôi ra bến xe bằng con “chiến hữu” của mình. Xe chạy ra rồi tôi vẫn thấy bóng dáng da đứng nhàu úa, thầm lặng bên chiếc xe đạp thồ. Nhiều khi nghĩ đến, tôi vẫn chẳng hiểu ba tôi lấy đâu ra sức để đẹp xe ròng rã suốt 20 năm trời như thế. Có những ngày đau ốm, chỉ ăn cháo để cầm hơi mà ba vẫn đạp, ba bảo tiền ăn tiền học của chị em ba không chờ ba hết ốm được. Khi em út tôi vào đại học thủy sản Nhan Trang, ba cũng đã gần 60 tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Ba nói em tôi ra trường thì chiếc xe thồ cũng giải nghệ. Ngày trước ba còn trẻ khỏe, mối đi xe của ba rất nhiều. Đoạn sau này, ba già yếu hơn, nhận chở hàng cũng ít hơn, nhưng ba chẳng nghỉ một ngày nào, chắt chiu dành dụm từng ngàn để nuôi chị em tôi ăn học.

Mãi cũng đến ngày em tôi ra trường, ba quyết định giải nghệ. Buổi sáng hôm ấy, ông đem “chiến hữu” ra ngoài sông Vệ, chăm chút chà rửa cho thật sạch rồi mới đem về. Có người hỏi mua lại chiếc xe đạp thồ nhưng ông lắc đầu cười, không bán. Ba thương chiếc xe ấy bằng một tình cảm đặc biệt. Ông thường gọi vui đó là “chiến hữu” của ba. Treo chiếc xe lên xà nhà mà ba buồn suốt mấy tháng trời, đi ra đi vô lần nào cũng nhìn lên, ngắm nghía một lúc.

Năm rồi tôi về nhà, ba vui vẻ khoe: “Gia đình mình được xã công nhận là gia đình hiếu học tiêu biểu đó con”. Tôi cầm tấm bằng lớn bằng bìa cuốn vở học sinh ba đưa mà lòng thấy nặng trĩu. Nhìn lên xà nhà, “chiến hữu” của ba vẫn ở đấy, theo thời gian chiếc căm đã rỉ sét cả, phần ghi đông cũng sạm đen. Ba nhìn nó, cười bảo: “Chiếc xe này giờ cũng già nua, lụm cụm như ba”. Ròng rã 20 năm trời, ba dùng nó để “thồ” 5 chị em tôi đến giảng đường đại học…

20 năm, trung bình 50 cây số một ngày, vị chi ba đã cùng “chiến hữu” của mình đi hết bốn vạn cây số. Một con số không tưởng. Viết những dòng này con thay mặt năm chị em cảm ơn ba, suốt mấy chục năm ròng nhọc nhằn, vất vả nuôi chị em con khôn lớn, trưởng thành. Và cũng xin cảm ơn “chiến hữu” của ba nữa!

Sưu tầm

Xem thêm: Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Qua trải nghiệm sống chung với chị gái lần này, tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống khi về già, đó là: độc lập, tự do và thoải mái.

Sống chung với chị gái – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Thấy người đàn ông giàu có thờ ơ trước việc trồng răng cho mẹ, mọi người đều bức xúc, chỉ trích. Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ…

Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cứ ngỡ đi thêm bước nữa cô Hà sẽ tìm được bến đỗ bình yên cho tuổi già, nhưng không, vô tình cô đã trở thành đầy tớ không công cho người ta.

Đi thêm bước nữa – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.

3 bài học đầu tư đắt giá từ cố tỷ phú Charlie Munger: Mua cổ phiếu từ công ty tốt thay vì săn 'giá' hời
0 Bình luận

Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.

Hối hận vì vay nợ mua nhà chung cư để rồi vất vả suốt 7 năm: Bài học đau đớn vì bốc đồng
0 Bình luận

Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.

Cây bút tài chính lâu năm đúc kết 4 bài học tiền bạc đắt giá: Rủi ro là cần thiết để xây dựng sự giàu có
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 14 giờ trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 7 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất