Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn xúc động

Một từ biết ơn làm sao đủ để nói về chị dâu tôi, người đã dành cả cuộc đời, hy sinh tuổi xuân của mình để chờ chồng, chăm sóc cha mẹ chồng và nuôi các em chồng khôn lớn trưởng thành.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Chị làm vợ vỏn vẹn được 7 ngày, chưa kịp làm mẹ, nhưng chị đã làm dâu hơn 50 năm ở nhà tôi. Cha mẹ tôi sinh được 4 người con, anh cả tên là Nam, kế đến là tôi và sau tôi là 2 đứa em nữa, một gái, một trai.

Trước khi vào chiến trường B, anh tôi cưới vợ, cả hai chưa kịp bén hơi nhau thì anh tôi lại được lệnh vào chiến trường phục vụ chiến đấu. Chị dâu tôi khi ấy là một cô gái xinh đẹp, nết na và hiền thục. Chị và anh tôi yêu nhau từ những ngày học cấp 3. Ngày anh lấy chị, ai cũng mừng cho bố mẹ tôi khi có được nàng dâu ngoan hiền, hiếu thảo. Tiễn anh tôi lên đường với bao lưu luyến, chị giấu giọt nước mắt vào nụ cười sau vành nón lá.

Anh tôi đi rồi, chị ở nhà hết mình tham gia công tác của địa phương, ngày thì lo đồng áng, tối đến lại cùng chị em trực chiến. Thời ấy ai cũng muốn góp sức mình để đất nước sớm ngày thống nhất.

Bố mẹ tôi già yếu, nên một tay chị dâu gồng gánh nuôi gia đình với 3 đứa em đang tuổi ăn tuổi học. Vậy mà chẳng ai thấy chị than phiền nửa lời. Chị chăm sóc cho bố mẹ chồng chu đáo, lo cho các em đầy đủ và công việc xã hội vẫn viên tròn. Trong những năm tháng ấy, những ngày vui nhất đối với chị là những ngày nhận được thư của anh. Những lá thư gom đầy thương nhớ được anh gói ghém gửi về. Anh Nam kể cho chị nghe anh đang trên đường hành quân, anh đã đến Quảng Trị, đến Vĩnh Linh,…

Nhưng rồi những niềm vui đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Những lá thư cứ thưa dần cùng những bước chân hành quân của anh và đồng đội khi tiến sâu vào tuyến lửa chiến tranh. Chị dâu tôi buồn lắm khi vắng thư anh, nhưng chị cố động viên mình mạnh mẽ để cha mẹ tôi khỏi buồn. Và rồi năm tháng cứ vậy trôi đi, nỗi buồn ngày một tăng dần theo bóng dáng tảo tần của chị…

Chi-dau-toi-cau-chuyen-nhan-van-xuc-dong (1)

Cho đến một ngày, đó là một ngày mùa đông rét căm căm, gia đình tôi nhận được giấy báo tử của anh Nam từ đơn vị gửi về. Mẹ tôi như hóa điên, cha tôi ngồi lặng như tờ, thõng tay buông rơi chiếc điếu cày đang hút dở… còn chị dâu tôi, chị không khóc, chỉ ngồi đó thẫn thờ như người mất đi hồn phách. Mãi đến khi hàng xóm hô tri lên khi thấy mẹ tôi ngất xỉu chị mới bình tỉnh chạy lại chỗ mẹ. Tôi ngơ ngác nhìn 2 người đàn bà, một già một trẻ bám víu vào nhau, chịu chung một nỗi đau dằn xé. Tim tôi thắt lại, mẹ tôi cứ ôm lấy chị nức nở không nguôi.

Những ngày sau đó, gia đình tôi ai nấy đều sống trong lặng lẽ, ai cũng tránh né việc nhắc đến anh Nam. Còn chị dâu tôi cứ một mình lầm lũi lao đầu vào công việc. Mẹ tôi nhìn dáng vẻ ấy của chị mà nước mắt đầy vơi.

Thời gian trôi đi, chúng tôi cũng lớn lần và ai nấy lần lượt xây dựng gia đình nhỏ của mình.Ở nhà chỉ còn cậu út đang đi học đại học và chị dâu tôi vẫn là người tần tảo chăm lo cho cha mẹ già và nuôi em ăn học.

Đã rất nhiều lần tôi thấy mẹ ôm chị dâu vào lòng nói: “Con ơi, thằng Nam nó hy sinh rồi, con còn trẻ lắm, có ai thương hay phải lòng ai thì con cứ đi lấy chồng đi. Ở bên kai thằng Nam cũng muốn như thế mà. Nghe mẹ đi con, cha mẹ không muốn con cứ khổ mãi thế này đâu, cha mẹ xót lắm”.

Chị tôi nghe xong chỉ ôm mẹ, nức nở: “Mẹ ơi, mẹ cho con ở lại đây phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già sức yếu, đừng đuổi con đi mẹ nhé. Cả đời này con không lấy ai ngoài anh Nam đâu… con xin mẹ!”.

Hai mẹ con cứ vậy ôm nhau khóc.

Hai năm sau ngày nhận được giấy báo tử của anh thì cha cũng qua đời vì quá đau thương và bệnh tật. Cha ra đi trong vòng tay yêu thương của mẹ, của chị và của các con. Chị một mình đứng ra lo ma chay tử tế cho cha. Và một lần nữa chị dâu tôi trở thành chỗ dựa tinh thần cho mẹ tôi. Cha đi rồi, mẹ chỉ còn chị. Chị thương mẹ nên cũng chu đáo lo từng miếng ăn, giấc ngủ để mẹ nguôi ngoai vết thương trong lòng.

Chồng hy sinh, cha mất, chị tôi già đi trông thấy. Mẹ tôi cứ xót xa mãi khi thấy chị ngày càng lặng lẽ như một cái bóng với nỗi buồn hiện hữu trong đôi mắt thăm thẳm.

Cậu út học xong thì xin việc rồi ở lại thành phố làm. Vậy là ở quê chỉ còn chị với mẹ già. Đến một ngày, mẹ tôi cầm tay chị nói: “Con ơi, cả gia đình này nợ con một thời xuân sắc. Nam nó nợ con một thiên chức làm mẹ, một trách nhiệm làm chồng. Cả nhà này ai nấy đều nợ con… âu cũng là cái số, cái duyên. Hãy để mẹ đền đáp con ở kiếp sau nhé. Từ lâu mẹ đã xem con là con gái của mẹ rồi, nay mẹ không còn bên con được nữa, mẹ mong con hãy gắng lo cho mình, hãy sống vì mình con nhé… mẹ xin lỗi con”.

Hôm sau, mẹ tôi qua đời, chị gào khóc bên xác mẹ, chị gọi mẹ thảm thiết nhưng vẫn cố vực dậy lo ma chay cho mẹ. Xong xuôi mọi việc chị lăn ra ốm nặng. Chúng tôi xúm vào chăm chị, đưa chị đi khắp mọi nơi để chữa trị. Sau 2 tháng hết lòng chăm sóc, chị dâu tôi cũng đã bình phục, chị em tôi ai nấy đều vui mừng. Chúng tôi ai nấy đều xem chị như mẹ, công to việc lớn trong nhà chị chỉ cần nói một câu là 3 chị em tôi răm rắp làm theo, cấm đứa nào dám cãi

Cậu út thấy chị sống một mình ở quê thấy lo nên ngỏ ý mời chị lên ở cùng gia đình cậu nhưng chị từ chối ,chị bảo chị còn phải ở đây thờ cúng tổ tiên cha mẹ và anh Nam, chị không đi đâu cả. Chúng tôi thấy vậy cũng không dám ép chị nhưng chúng tôi bảo nhau phải thường xuyên về với chị, không được để chị buồn.

Chị dâu tôi năm nay cũng ngoài 70 tuổi rồi, sức khỏe cũng kém rồi, hàng tuần chúng tôi đều thay phiên nhau đưa các cháu về chơi chị vui lắm. Chúng tôi chỉ mong chị khỏe mạnh vui vẻ là chúng tôi an tâm, hạnh phúc rồi.

Sưu tầm.

Xem thêm: Con đừng bỏ mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Qua trải nghiệm sống chung với chị gái lần này, tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống khi về già, đó là: độc lập, tự do và thoải mái.

Sống chung với chị gái – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Thấy người đàn ông giàu có thờ ơ trước việc trồng răng cho mẹ, mọi người đều bức xúc, chỉ trích. Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ…

Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cứ ngỡ đi thêm bước nữa cô Hà sẽ tìm được bến đỗ bình yên cho tuổi già, nhưng không, vô tình cô đã trở thành đầy tớ không công cho người ta.

Đi thêm bước nữa – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

"Lùi một bước biển rộng trời cao" - đây không phải lời sáo rỗng dùng để an ủi người thất bại, cũng không phải là điều mà các ẩn sĩ ôm trong lòng. "Lùi một bước" thật sự là một loại cảnh giới thượng thừa.

Cổ nhân dạy: 'Lùi một bước' là một loại cảnh giới thượng thừa
0 Bình luận

Có thể bạn không biết, nốt ruồi đỏ ở trong lòng bàn tay được xem là biểu tượng của sự giàu sang, phú quý. 

Cổ nhân nói: Nốt ruồi son nằm ở vị trí này báo vận đỏ chót, quý nhân theo gót, tiền bạc chật két
0 Bình luận

Cổ nhân dạy, những kẻ tiểu nhân thường có nhiều mưu mô thâm hiểm. Họ sống vì bản thân và sống bất chấp mọi thủ đoạn. 

Cổ nhân dạy: Sống ở đời nhất định phải nhìn thấu 9 loại tiểu nhân thủ đoạn vô biên này
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tuyệt kỹ dưỡng sinh của cổ nhân: Ghi nhớ 10 ĂN và 1 UỐNG, sống thọ thêm 10 năm!

Việc sống khỏe và tăng thêm cả thập kỷ tuổi thọ không phải điều xa vời, nếu bạn biết áp dụng bí quyết ăn uống dưỡng sinh của vị họa sĩ gạo cội Trung Hoa.

Hải An
Hải An 23 giờ trước
Căn nhà cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Ngày con trai đưa thợ về đập bỏ căn nhà cũ, mẹ già ngồi thẫn thờ, rơi lệ nơi góc sân. Mẹ rơi nước mắt không chỉ vì tiếc căn nhà cũ mà còn vì xúc động, cảm thấy an lòng khi con trai đã trưởng thành, đủ sức chở che, gánh vác gia đình.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Tranh chấp với mẹ kế - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ kế ép ba tôi phải viết di chúc theo ý bà ta, để bà ta ở lại căn nhà đến cuối đời. Nhưng những gì bà ta muốn là điều mà anh em tôi không thể chấp nhận được.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Bài học vô giá từ người mẹ bán cá – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ tôi là một người phụ nữ mù chữ, bán cá ở chợ, tính bà cộc cằn, thô lỗ, đôi khi còn nói tục. Dù không dạy tôi chữ nghĩa, nhưng bà lại truyền dạy cho tôi những bài học vô giá.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn: “Giường tựa hai tường không ốm đau cũng hoạn nạn”, vì sao?

Theo lời người xưa dặn, việc bố trí phòng ngủ, đặc biệt là giường ngủ nên được cân nhắc kỹ càng, nhất là vị trí đầu giường để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và vận khí gia đình.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Ly hôn vì mẹ chồng – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Đáng lẽ vợ chồng tôi cũng chẳng đi đến việc ly hôn, nhưng vì mẹ chồng mà mối quan hệ của hai bên gia đình trở nên căng thẳng gấp bội.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dạy “Mộ không đầu con cháu nghèo, cáo canh mộ ba đời sang”, vì sao?

Trong phong thủy mộ phần có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hậu thế nên người xưa mới căn dặn con cháu đời sau chú ý đến mồ mả ông bà, tổ tiên.

Mua nhà tặng bố mẹ vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi quyết định mua tặng bố mẹ vợ một căn chung cư ngay cạnh nhà mình. Khi biết chuyện, tôi bị cả nhà mắng là “đội vợ lên đầu”. Nhưng họ quên mất rằng, không có bố mẹ vợ thì tôi làm gì có ngày hôm nay.

Vì người già không còn mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta hay nói, “già như trẻ con”. Nhưng khác biệt ở chỗ, trẻ con được sinh ra trong một vòng tay, còn người già dần rời đi khỏi cuộc đời này trong một khoảng lặng.

Bài học làm người - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chúng ta cứ ngỡ mình to lớn có giá trị, nhưng đôi khi chúng ta phải cúi xuống để học những người bình thường mà ta đánh giá thấp này những bài học làm người.

Hải An
Hải An 22/05
Thăm nhà bạn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thăm nhà bạn ở tuổi ở cái tuổi lục thập hoa giáp thế này mới thấy thấm thía cái bình yên, hạnh phúc thực sự ở đời. Tưởng là dễ những khó vô cùng...

Hải An
Hải An 21/05
3 món đồ nên cân nhắc kỹ trước khi đặt trong nhà để tránh ảnh hưởng tới vận khí

Phong thủy không cấm nhưng trước khi đặt 3 món đồ này trong nhà bạn nên nghĩ kỹ để tránh ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, tinh thần, thậm chí phá vỡ sự hài hòa của không gian sống.

Hải An
Hải An 20/05
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của người mẹ sau 32 năm bán hết tài sản để tìm con mất tích

Chứng kiến cuộc đoàn tụ của mẹ con bà Lý Tĩnh Chi ai cũng xúc động rơi nước mắt. Sau 32 năm ròng rã tìm con mất tích, cuối cùng người mẹ ấy cũng nhận lại được quả ngọt.

Hải An
Hải An 19/05
Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 18/05
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 17/05
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

PC Right 1 GIF
Đề xuất