Chè đỗ đen – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bây giờ tôi đã có thể tự mua cho mình riêng 1 cốc chè đỗ đen, nhưng chẳng thể nào ăn được món chè đỗ đen như ngày xưa nữa.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bố tôi mất trong một vụ chìm tàu cát. Mẹ tôi không chịu nổi cảnh nghèo khó, bỏ nhà đi, để anh em tôi lại cho ông nội nuôi. Có người nói, mẹ tôi đã có gia đình mới, cũng có người nói gặp mẹ tôi đâu đó bên Ma Cao. Với tôi, những ký ức về mẹ vô cùng nhạt nhòa.

Năm tôi 6 tuổi, anh trai 10 tuổi, ông nội trồng một giàn mướp trước nhà, hoa mướp vàng rực rỡ cả góc sân. Tôi nghĩ, anh em chúng tôi như những ngọn mướp ấy, quấn quanh giàn gỗ già cỗi để lớn lên. Ông tôi là bệnh binh, đáng lẽ ở tuổi của ông phải nghỉ ngơi, an dưỡng mà vì thương anh em chúng tôi, ông phải lao động vất vả.

Ngày nhỏ, chúng tôi mê mẩn món chè đỗ đen của bà Hoa đầu chợ. Hạt đỗ bà ấy nấu vừa mềm, vừa ngọt, lại có mùi thanh thanh của nước dừa, ngon lắm. Lần nào đi qua anh em tôi cũng thèm chảy nước miếng.

Hằng ngày, anh hãy dẫn tôi đi hái những ngọn rau tập tàng mọc dại bên đường về nấu canh, rồi nhặt nhạnh những con cá lẫn trong đám rêu về kho. Anh nấu ăn ngon lắm, khiến hôm nào tôi cũng ăn no bụng phải, nới cả chun quần. Mỗi lần như thế, anh lại chỉ vào mặt tôi mắng nhỏ: “Mày ăn ít thôi, không lại phải mua quần mới, ông không có tiền đâu”. Ông tôi nghe được chỉ cười hà hà.

Mỗi lần bán được ít đồng nát, anh em tôi đều đắn đo rồi mới quyết định mua một cốc chè đỗ ăn, hai anh em ngồi ăn chung. Tôi tranh cầm cốc chè, còn anh tôi ngồi bên ăn ké. Lần nào ăn xong cũng còn thòm thèm, thế là tôi lại nhấm nhỉ đòi anh mua thêm. Mỗi lần thế anh chỉ cười, hứa lần sau sẽ mua riêng cho tôi một cốc chè thật to. Thế rồi lần sau, lần sau nữa chúng tôi vẫn cứ ngồi ăn chung như thế. Có lần tôi vội vã làm đỗ cả cốc chè. Anh tôi tiếc hùi hụi nhưng vì thấy tôi khóc nức nở nên đành lặng thinh dắt tôi về nhà. Tối đó tôi buồn thiu, ông phải dỗ mãi tôi mới chịu đi ngủ.

che-do-den-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Một hôm đi học, tôi nghe nghe phong phanh con Hà mời các bạn trong lớp đi dự sinh nhật. Tối về chui trong chăn, tôi thì thầm hỏi anh: “Anh hai ơi, sinh nhật là làm gì anh nhỉ?''. Anh tôi chẳng nói gì, tôi nghĩ chắc là anh cũng không biết.

Anh tôi không thích đi học lắm, học hết cấp 2 là anh nghỉ học đi làm thuê cho một xưởng mộc trong xã. Khi nào ít việc thì anh theo bạn đi bắt cá, bắt cua ở sông. Ông tôi cũng mỗi lúc một già đi, không còn đủ sức khỏe để làm việc như xưa nữa. Nhà tôi sống bằng tiền hỗ trợ bệnh binh của nhà nước và tiền công làm xưởng mộc của anh tôi hằng tháng. Mỗi lần lĩnh lương, sau khi tính toán xong các khoản tiền phải trả, anh đều chừa ra một số tiền nhỏ, dẫn tôi ra quán chè của bà Hoa. Không biết đã thành thói quen hay sao nhưng anh em chúng tôi vẫn chỉ ăn chung 1 cốc chè. Tôi vẫn nhấm nhỉ vì còn thèm, anh tôi lại được dịp mắng mỏ ăn nhiều lại phải mua quần áo mới.

Năm 20 tuổi, anh tôi mất vì đuối nước. Giàn mướp của ông tôi năm nào cũng chỉ trơ trọi những cây gỗ cũ kỹ, sau một trận mưa to thì đổ sập xuống. Những chuyện đau buồn lần lượt ập đến khiến ông tôi đỏ hoe cả mắt, trái tim tôi như bị ai bóp chặt đến không thở nổi. Ông tôi bắt đầu đãng trí, sức khỏe yếu đi nhiều. Ông nhớ nhớ quên quên đủ chuyện, nhưng những gì về anh tôi thì chẳng bao giờ ông quên được. Lâu lâu ông lại kêu tôi đi ra chợ mua chè đỗ đen nhà bà Hoa đem về cho anh ăn, đi mau mau anh sắp đi làm về rồi.

Năm tôi 20 tuổi, anh tôi cũng 20 tuổi. Ông gắng sống với tôi đến đó thì đi tìm anh tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới đi ngang qua chợ. Bà Hoa bán chè đỗ đen năm nào cũng nghỉ bán từ lâu. Bây giờ tôi đã có thể tự mua cho mình riêng 1 cốc chè đỗ đen, nhưng chẳng thể nào ăn được món chè đỗ đen như ngày xưa nữa.

Sưu tầm

Xem thêm: Cuộc ly dị êm đềm – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Cầm cái ipad vỉa hè, ông hớn hở về nhà nghĩ rằng kỳ này lời to. Nào ngờ đi hai ba tiệm để sửa nhưng cái ipad vẫn cứ im lìm…

Cái ipad vỉa hè – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Chị cầm lá đơn với dòng chữ: “Không được chấp thuận!” mà nước mắt không ngừng chảy. Tình người trong cuộc sống vẫn luôn hiện diện và tốt đẹp như thế!

Lá đơn tình người – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tôi đưa con về thắp nén nhang nhân ngày giỗ đầu của mẹ chồng cũ. Đứng trước bàn thờ nghi ngút hương khói, nhìn vào bức hình mẹ chồng với nụ cười hiền từ trên gương mặt phúc hậu, trái tim tôi bỗng quặt thắt lại.

Nồi nước hầm xương – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Sống ở đời nên nhớ, tâm hại người thì không nên có, nhưng tâm đề phòng người nhất định phải có.

Cổ nhân dạy: Chớ chiều lòng kẻ không biết điều, đừng rộng lượng với người vô ơn
0 Bình luận

Sống ở đời phải cố gắng biến mình thành người thông minh đại trí. Để làm được điều đó phải nhớ "2 không hỏi, 3 không tranh".

Cổ nhân dặn: Kẻ đại trí '2 không hỏi, 3 không tranh'
0 Bình luận

Tranh cãi với người khác là điều không nên. Vì vậy, cổ nhân dạy bước vào tuổi trung niên, không nên tranh cãi với 3 loại người này.

Cổ nhân dạy: Bước vào tuổi trung niên chớ nên tranh giành với 3 loại người này
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Đăng Dương
Đăng Dương 11 giờ trước
Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 4 ngày trước
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 06/07
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/07
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 04/07
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất