Người biết cúi xuống mới là cao thủ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
Ở đời, đừng đánh giá người khác quá vội vàng, bởi người biết cúi xuống mới là người trưởng thành, người biết hạ mình mới thực sự là cao thủ.

Cách đây rất lâu, có một chàng thanh niên người Na Uy đã phải vất vả vượt biển trong nhiều ngày để đến nước Pháp ghi danh vào học viện Âm nhạc Paris nổi tiếng.
Trong giờ thi, mặc dù đã gắng hết sức thể hiện khả năng của bản thân nhưng anh vẫn không được ban giám khảo tuyển chọn. Sau buổi dự thi, chàng thanh niên không một đồng xu trong người, đi đến con phố phồn hoa cách học viện không xa, đứng dưới bóng cây lấy cây đàn vĩ cầm ra chơi.
Anh thanh niên chơi hết bản nhạc này đến bản nhạc khác, thu hút rất đông người dừng chân lắng nghe. Thấy mọi người tập trung đông, chàng thanh niên đói khác mở hộp đàn của mình ra, những người xem xung quanh liền hiểu ý, xúm lại bỏ tiền vào hộp đàn cho cậu trai trẻ.
Có một tên ngạo mạn khinh thường, anh ta lấy mấy đồng xu từ trong túi ra rồi ném xuống dưới chân người thanh niên. Người thanh niên thấy vậy thì cúi người nhặt mấy đồng tiền xu trên mặt đất lên, đưa cho người đó và nói: “Thưa ngài, ngài làm rơi tiền xuống đất này!”.
Người ngạo mạn cầm tiền rồi một lần nữa ném xuống dưới chân của người thanh niên, nói: “Tiền này đã là của ngươi rồi, ngươi phải nhận lấy!”.

Người thanh niên một lần nữa nhìn người ngạo mạn, sau đó cúi người xuống thật sâu cảm ơn người ngạo mạn rồi mỉm cười nói: “Thưa ngài, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Vừa ròi tiền của ngài rơi xuống dưới, tôi đã cúi người xuống nhặt lên, bây giờ là tiền của tôi rơi xuống dưới, ĩn phiền ngài cũng cúi xuống nhặt lên giúp tôi”.
Người ngạo mạn vô cùng kinh ngạc trước hành vi của người thanh niên, nhưng vẫn cúi xuống nhặt những đồng tiền xu trên mặt đất rồi bỏ vào hộp đàn cho người thanh niên, sau đó quay người bước đi với gương mặt xám xịt.
Những người vây quanh đều yên lặng dùng ánh mắt chăm chú theo dõi câu chuyện giữa người thanh niên và người qua đường ngạo mạn kia. Và không ai biết rằng, người ngạo mạn kia là một trong những giảng viên nổi tiếng tại học viện Âm nhạc Paris.
Ngày hôm sau, vị giảng viên này đến tìm gặp chàng thiên niên và nhận anh ta vào học viện.
Đôi khi hành động “cúi xuống nhặt lên” lại thể hiện phẩm chất vô giá của bạn. Ở đời, người biết cúi xuống mới là người trưởng thành, người biết hạ mình mới thực sự là cao thủ.
Đọc thêm
Ở chợ Xép, lú gì thì lú chứ cách bán hàng thì con Lú là khôn nhất đấy. Cái khôn tự nhiên của người thật thà và có trái tim thiện lành khiến ai cũng thương, cũng mến.
Ảo ảnh ba bắt được rồi, người yêu cũ cũng chỉ là quá khứ mà thôi, má mới là thực tại của ba. May mà cuối cùng ba cũng ngộ ra điều đó.
Tôi đau đớn vì mất mẹ chồng, nhưng không tủi hổ vì đã chăm sóc hiếu thảo với bà cho đến ngày bà trút hơi thở cuối cùng. Lương tâm thanh thản chỉ mong bà siêu thoát nơi yết bàn.
Tin liên quan
Lời của bạn nên giống như những ngôi sao trên bầu trời chứ đừng như pháo nổ đêm giao thừa. Ai lại muốn nghe tiếng pháo nổi suốt đêm?
Sống ở đời, có những sai lầm có thể vãn hồi được nhưng cũng có những sai lầm khiến chúng ta phải hối tiếc cả đời.
Cổ nhân dặn hậu nhân rằng, dẫu cuộc đời có nghèo khó đến đâu đi chăng nữa cũng đừng tham lam 4 loại tiền này. Khi lấy rồi thì rất khó để trả lại.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.