Ngôi mộ vô danh – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Đằng sau ngôi mộ vô danh ở chùa là một câu chuyện đời buồn của người mẹ, cả đời tận tụy vì con đến khi mất lại chỉ lẻ loi một mình, với dòng chữ "không rõ nhân thân".

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

“Alo, anh Hai hả? Anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đang ở cơ quan, có gì không Út?”

“Chiều về sớm anh tranh thủ qua nhà đón mẹ về nhé!”

“Ủa, còn 3 ngày nữa mới qua nhà anh mà? Sao đón sớm vậy?”

“Em biết nhưng mai vợ chồng em đi du lịch với cơ quan cả tuần mới về. Anh Hai đón mẹ về sớm giúp, tháng sau em bù lại”

“Được rồi, để anh gọi điện cho chị rồi tính sao”.

Nghe cuộc nói chuyện của con gái, bà Tư buông tiếng thở dài não ruột. Bà đứng lên, lững thững bước ra sân, cầm cái chổi lên quét mà lòng ngổn ngang bao nỗi muộn phiền.

Chồng mất sớm, để lại cho bà Tư 2 đứa con thơ dại. Lúc đó thằng Hai mới chập chững biết đi, con Út vẫn đang nằm nôi. Biết bao nhiêu khổ cực dồn hết lên đôi vai của bà. Bà tần tảo, đội nắng đội mưa nuôi hai con khôn lớn.

Thương con, dù nghèo bà chăng để hai con thiếu thốn cái gì. Lúc đi học, con Út se sua với bạn thỏ thẻ với bà: “Mẹ ơi, con muốn có áo mới”, thằng Hai thì cũng: “Mẹ ơi, con muốn mua xe đạp”. Mỗi lần thế, bà đều mỉm cười xoa đầu con bảo: “Để đó mẹ tính”.

Cứ thế, thằng Hai, con Út trưởng thành chỉ biết ăn và học trong vòng tay mẹ cho đến khi ra trường, đi làm rồi lập gia đình riêng. Cả hai đứa con đều thành danh trong xã hội… bà mừng nhưng vẫn nhớ lắm cái thời hai đứa còn nhỏ, tuy nghèo nhưng rộn rã tiếng cười.

Tiếng chuông gọi cửa làm bà Tư giật mình, bà vội ra mở cửa, con dâu ào ào đi vào, thằng Hai theo sau. Thấy bà, đứa con dâu hỏi to: “Cô Út có nhà không mẹ?”.

Bà vừa đóng cửa vừa trả lời: “Nó ở trên lầu đó. Cơm nước gì chưa mà bây qua đây?”.

Con dâu không trả lời, vội vàng đi vào nhà. Con Út nghe ồn ào dưới sân liền chạy xuống. Gặp mặt, chị dâu liền hỏi: “Cô Út làm chi mà tôi gọi cháy máy không được?”.

“Em xếp quần áo để mai đi du lịch”

“Cô đi rồi mẹ tính sao?

Cô Út hơi khó chịu bảo: “Thì em gọi cho anh Hai nhờ đón mẹ về bên đó vài hôm rồi mà”.

Cô con dâu vội nói: “Không được, mai cuối tuần vợ chồng tôi cũng có việc đi tỉnh phát quà từ thiện, 2 ngày nữa mới về. Cô Út tính sao thì tính”.

Con út nghe xong thì lớn tiếng: “Anh chị làm gì mà khó khăn vậy. Phát quà từ thiện thôi mà, có cần gấp như vậy không? Chị lúc nào cũng nghiêm trọng vấn đề lên. Chờ em về rồi hãy đi”.

Cô con dâu cũng chẳng vừa: “Vậy sao cô không ở nhà đi, để hôm nào đến phiên mẹ qua nhà tôi rồi hẳn đi”.

ngoi-mo-vo-danh-cau-chuye

Bà Tư nghe các con tranh cãi, vội quay mặt lau đi giọt nước mắt trên má. Chờ cho cục đắng nghẹn ở cổ trôi xuống thì quay lại, cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ vầy mà tụi bây ầm ĩ chi vậy. Cứ để đó mẹ tự lo”.

Thằng Hai chen ngang: “Mẹ lo bằng cách nào?”

“Lâu quá mẹ không về quê, sẵn dịp tụi bây đều bận thì mẹ về quê chơi với dì Năm bây vài hôm”, bà Tư nói.

Nghe vậy mấy đứa con đều đồng ý. Thế rồi con Út lên tiếng: “Vậy mai anh Hai cho tài xế qua chở mẹ ra bến xe nhé!”.

Bà Tư lại bảo: “Thôi, cứ để mẹ tự lo. Mai mẹ nhờ chú Ba xe ôm đầu ngõ chở ra bến xe là được rồi”.

Đêm hôm đó bà Tư suy nghĩ nhiều lắm. Mấy năm nay cứ tháng này ở nhà con Út, tháng sau sang ở nhà thằng Hai. Bà Tư cảm thấy mình làm vướng bận cho con cái, rồi vì mình mà hai anh em suốt ngày cãi nhau về chuyện ăn ở của bà. Làm mẹ, bà không đành lòng nhìn cảnh như vậy

Một tuần sau đó.

“Alo cô Út hả? Cô đi du lịch về chưa”

“Còn 2 hôm nữa em mới về. Có gì không anh Hai?”

“Hôm nay anh tự dưng thấy nóng ruột quá nên gọi cho dì Năm hỏi thăm Mẹ, thì dì bảo mẹ không có về đấy”.

Thế rồi hai anh em cãi nhau ầm ĩ, người này đổ lỗi cho người kia. Cô Út đành phải bỏ cuộc du lịch bay về cùng anh Hai đi tìm mẹ trong vô vọng…

5 năm sau, tại một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố, ở phía sau vườn chùa có một ngôi mộ lẻ loi. Trên tấm bia mộ có ghi:

Phần mộ bà Nguyễn Thị Tư

Pháp danh. . .

Mất ngày. . . Tháng. . . Năm

Không rõ nhân thân

Mọi người gần ấy kể lại rằng, cách đây 5 năm một bà cụ từ đâu đến xin ở trong ngôi chùa nhỏ này. Sớm tối bà tụng kinh gõ mõ, dọn dẹp trong ngoài ngôi chùa. Bà hiền lành, phúc hậu nên được mọi người yêu quý, họ hay đem đến cho cụ mớ rau củ và những cây nhà lá vườn. Cứ thế, bà cụ sống nhờ vào lòng yêu thương của dân làng. Mọi người ở đây ai cũng nhìn thấy được cụ bà có một nỗi niềm gì đó mà không tỏ cùng ai. Vì nét mặt cụ luôn toát lên một nỗi buồn cho đến tận lúc bà mãi mãi ra đi...

Xem thêm: Bất hiếu vì lương hưu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Tôi không ngờ rằng việc tiết lộ lương hưu cho các con biết lại vô tình đẩy chúng vào tình thế bất hiếu. Đúng là về già mới thấu tấm lòng của các con đối với mẹ.

Bất hiếu vì lương hưu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Trước mặt mọi người, em chồng nghẹn ngào nói: "Sao chị đối tốt với em thế? Em đã từng đối xử chẳng ra gì với chị, còn bán cả đất bố mẹ cho. Sao chị không trách mắng em, còn bao bọc mẹ con em?".

Cưu mang em chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Trở về chốn bình yên lần này, theo chân tôi là 2 đứa con nhỏ và 1 trái tim đầy rẫy những tổn thương từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Chốn về bình yên – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Đời người ngắn ngủi, sống sao cho trọn vẹn, hạnh phúc viên mãn. Để có được đều đó, hãy "khắc cốt ghi tâm" 4 "không" dưới đây.

Cổ nhân dạy: Nhân sinh cần có 4 không để cuộc đời thuận lợi, viên mãn
0 Bình luận

Nếu người đàn ông có những nét tướng dưới đây, chứng tỏ họ là kiểu trăng hoa, nhiều chuyện, mệnh khổ. Chị em phụ nữ lấy phải trước sau cũng khổ.

Cổ nhân nói: Đây là tướng mặt của người đàn ông trăng hoa, nhiều chuyện, mệnh khổ
0 Bình luận

Cổ nhân nói, người quyền lực nhất thường là người trầm lặng. Vì thế, trong đám đông, người "im lặng" nhất chắc chắn là người lợi hại nhất.

Cổ nhân đúc kết: Trong đám đông, người 'im lặng' nhất là người lợi hại nhất
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Căn nhà cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Ngày con trai đưa thợ về đập bỏ căn nhà cũ, mẹ già ngồi thẫn thờ, rơi lệ nơi góc sân. Mẹ rơi nước mắt không chỉ vì tiếc căn nhà cũ mà còn vì xúc động, cảm thấy an lòng khi con trai đã trưởng thành, đủ sức chở che, gánh vác gia đình.

Hải An
Hải An 2 giờ trước
Tranh chấp với mẹ kế - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ kế ép ba tôi phải viết di chúc theo ý bà ta, để bà ta ở lại căn nhà đến cuối đời. Nhưng những gì bà ta muốn là điều mà anh em tôi không thể chấp nhận được.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Bài học vô giá từ người mẹ bán cá – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ tôi là một người phụ nữ mù chữ, bán cá ở chợ, tính bà cộc cằn, thô lỗ, đôi khi còn nói tục. Dù không dạy tôi chữ nghĩa, nhưng bà lại truyền dạy cho tôi những bài học vô giá.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa dặn: “Giường tựa hai tường không ốm đau cũng hoạn nạn”, vì sao?

Theo lời người xưa dặn, việc bố trí phòng ngủ, đặc biệt là giường ngủ nên được cân nhắc kỹ càng, nhất là vị trí đầu giường để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và vận khí gia đình.

Đăng Dương
Đăng Dương 4 ngày trước
Ly hôn vì mẹ chồng – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Đáng lẽ vợ chồng tôi cũng chẳng đi đến việc ly hôn, nhưng vì mẹ chồng mà mối quan hệ của hai bên gia đình trở nên căng thẳng gấp bội.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dạy “Mộ không đầu con cháu nghèo, cáo canh mộ ba đời sang”, vì sao?

Trong phong thủy mộ phần có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hậu thế nên người xưa mới căn dặn con cháu đời sau chú ý đến mồ mả ông bà, tổ tiên.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Mua nhà tặng bố mẹ vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi quyết định mua tặng bố mẹ vợ một căn chung cư ngay cạnh nhà mình. Khi biết chuyện, tôi bị cả nhà mắng là “đội vợ lên đầu”. Nhưng họ quên mất rằng, không có bố mẹ vợ thì tôi làm gì có ngày hôm nay.

Đăng Dương
Đăng Dương 7 ngày trước
Vì người già không còn mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta hay nói, “già như trẻ con”. Nhưng khác biệt ở chỗ, trẻ con được sinh ra trong một vòng tay, còn người già dần rời đi khỏi cuộc đời này trong một khoảng lặng.

Bài học làm người - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chúng ta cứ ngỡ mình to lớn có giá trị, nhưng đôi khi chúng ta phải cúi xuống để học những người bình thường mà ta đánh giá thấp này những bài học làm người.

Hải An
Hải An 22/05
Thăm nhà bạn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thăm nhà bạn ở tuổi ở cái tuổi lục thập hoa giáp thế này mới thấy thấm thía cái bình yên, hạnh phúc thực sự ở đời. Tưởng là dễ những khó vô cùng...

Hải An
Hải An 21/05
3 món đồ nên cân nhắc kỹ trước khi đặt trong nhà để tránh ảnh hưởng tới vận khí

Phong thủy không cấm nhưng trước khi đặt 3 món đồ này trong nhà bạn nên nghĩ kỹ để tránh ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, tinh thần, thậm chí phá vỡ sự hài hòa của không gian sống.

Hải An
Hải An 20/05
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của người mẹ sau 32 năm bán hết tài sản để tìm con mất tích

Chứng kiến cuộc đoàn tụ của mẹ con bà Lý Tĩnh Chi ai cũng xúc động rơi nước mắt. Sau 32 năm ròng rã tìm con mất tích, cuối cùng người mẹ ấy cũng nhận lại được quả ngọt.

Hải An
Hải An 19/05
Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 18/05
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 17/05
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 15/05
PC Right 1 GIF
Đề xuất