Hai chỉ vàng của mẹ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Xin kể câu chuyện thật nhỏ, chân thật và bình dị về MẸ, về BÀ dưới đây để cùng suy ngẫm.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Mẹ 

Mẹ tôi năm nay tròn 89 tuổi (tính theo tuổi âm lịch). Tuổi cao, sức yếu lại bệnh tật nên mẹ đau ốm quanh năm. Mẹ không ngồi ô tô được, chỉ ngồi sau con cháu trên xe máy. Nhưng 7 năm nay mẹ không đủ sức "đánh cược" sức khỏe nên xe máy cũng thôi.

Hai tháng trước, con dâu trưởng báo cáo với mẹ là sẽ tổ chức cưới cho con trai (tức là cháu đích tôn của mẹ), và nói: "Mẹ cố gắng ăn uống, uống thuốc, tiêm thuốc đầy đủ để có sức khỏe, mặc áo dài dự lễ thành hôn của cháu". Thế là từ hôm đó mẹ chịu khó ăn, chịu khó uống thuốc hơn. Thi thoảng mẹ lại hỏi: "Khi nào hai đứa về?" (cháu đích tôn và cháu dâu tương lai). Mẹ bảo: "Mẹ đã dành 2 chỉ vàng để tặng vợ chồng nó trong ngày cưới"- nói rồi mẹ lần chùm chìa khóa trong người mở tủ gỗ cũ (đã có tuổi đời gần 30 năm), tìm dưới sâu những món đồ cũ gần như chẳng dùng để làm gì, lấy ra cái túi vải nhỏ xíu màu đỏ. Mẹ mở túi lấy ra 2 chỉ vàng: "Mẹ đã để dành 2 chỉ cho chúng nói đây này". Trên tay mẹ là 2 chỉ vàng ta, trong đó có 1 chỉ được quấn 1/3 vòng tròn bằng sợi chỉ màu đỏ (mẹ nói quấn như thế là để đánh dấu chỉ vàng đó tặng cho cháu dâu). Rồi mẹ lại mở tủ, lần tìm mấy tờ tiền loại 500 ngàn đồng cất rất kỹ, cho vào phong bì và nắn nót viết dòng chữ: "Chúc mừng hạnh phúc 2 cháu. Bà nội". Mẹ giải thích: "2 chỉ vàng là để chúng để dành phòng lúc quan trọng thì dùng đến. Tiền thì để chúng nó tiêu pha".

Phải nói thêm về ngọn nguồn 2 chỉ vàng này. Cách đây gần 3 năm, 2 bên gia đình định tổ chức cưới cho các con, nhưng rồi đành hoãn lại vì covid. Lúc đó mẹ nói đã để dành 2 chỉ vàng ta làm quà cưới cho 2 cháu: "Mẹ đã để dành 2 chỉ vàng này từ 3 năm trước chờ ngày cưới chúng nó" (Như vậy có nghĩa là đến tháng 10/2023, mẹ đã để dành làm quà cưới cho cháu đích tôn được... 6 năm!).

hai-chi-vang-cua-me-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac

Đến giữa năm 2023, biết kế hoạch tháng 10 sẽ cưới cháu đích tôn, mẹ đi lục tìm 2 chỉ vàng nhưng tìm mấy ngày liền trong số đồ cũ chất đầy tủ mà không thấy. Chắc mẹ cất kỹ ở đâu đó nên quên chỗ (những chuyện quên và tìm đồ không thấy thường xuyên xảy ra với mẹ). Mẹ lo lắng, mất ăn mất ngủ cả tuần. Tình hình căng thẳng đến mức cả nhà phải nghĩ ra kế sách ứng phó. Con trưởng nói với mẹ: "Mẹ quên à! Mấy năm trước mẹ đã đưa cho con giữ hộ mà! Hôm nào cưới, con sẽ đưa trả lại để mẹ tặng các cháu". Lúc đó mẹ mới thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nhắc: "2 chỉ vàng mẹ bỏ trong túi vải nhỏ màu đỏ. Nhớ giữ cho mẹ nhé!". 

Ngay sau đó, gái út của mẹ bí mật đi mua 2 chỉ vàng ta, rồi bí mật đưa cho anh trưởng. Có 2 chỉ vàng rồi, cả nhà lại đi tìm cho được 1 chiếc túi vải nhỏ màu đỏ rộng khoảng 4 cm. Tức là phải tạo hiện trường, vật chứng để mẹ tin. Trước ngày cưới 2 tuần, con trai trưởng trịnh trọng trao lại cho mẹ chiếc túi vải đỏ trong đó có 2 chỉ vàng. Mẹ lấy 2 chỉ vàng ra ngắm nghía hàng chục phút rồi dùng chỉ đỏ quấn vào 1 chỉ đánh dấu.

Cháu đích tôn và cháu dâu bay về Việt Nam. Hôm sau mẹ gặp cháu đích tôn hỏi: "Cái P (tên cháu dâu) đâu không thấy về nhà?". Con trai trưởng phải trả lời thay: "Các cháu đi máy bay mười mấy giờ đồng hồ nên bị mệt, hiện cháu đang ở nhà mẹ đẻ ạ! Hơn nữa, theo phong tục, trước khi cưới con dâu không được ăn ở tại nhà chồng chưa cưới ạ! Theo kế hoạch thì ngày mai cháu dâu đỡ mệt sẽ đến thăm mẹ".

"Mẹ quên phong bì rồi!"

Hôm cưới, con gái út giúp mẹ chải đầu, cài tóc gọn gàng, tô chút son, mặc cho mẹ chiếc áo dài hoa màu xanh mà 10 năm trước mẹ đã mặc trong lễ cưới cháu gái. Chân đau, người yếu, bệnh tật nên đi lại rất khó khăn, nhưng mẹ rất cố gắng xuống tầng 1 chào hai họ. Nhưng sự cố nhỏ xảy ra - mẹ quên cầm quà mừng 2 cháu. Thế là mẹ chỉ chỗ cho con gái út : "Chỗ ấy,,, chỗ ấy...". Con gái út phải mất đến 5-7 phút mới mang xuống cho mẹ cái túi vải nhỏ màu đỏ. Mẹ lại à lên: "Quên phong bì rồi!". Con gái lại lên tầng 2 tìm 1 hồi mới thấy.

Mẹ ghé tai con trai trưởng: "Cứ thế đưa các cháu con nhỉ!", "Vâng ạ!". Thế là mẹ trao cho cháu đích tôn 1 chỉ vàng, cháu dâu 1 chỉ vàng có cuốn sợi chỉ đỏ. Còn phong bì thì mẹ cho chung nhưng đưa cho cháu dâu. Cùng với quà tặng là lời chúc của mẹ rất giản dị, mộc mạc.

Sau lễ cưới, mẹ hỏi: "Cái P đâu không thấy". Khi biết cháu dâu bị sốt, mẹ dặn phải uống thuốc, uống nước, ăn cháo thế nào. Tối đến mẹ lại hỏi con dâu trưởng và con trai: "Cái P đỡ sốt chưa? Chưa à, khổ thân nó. Hay là đưa đi bệnh viện". Hôm nay biết cháu dâu bị sốt xuất huyết phải nằm viện, mẹ xót: "Khổ thân nó. Về được mấy ngày, lo việc cưới xin lại lăn ra ốm. Con nói bác sĩ quan tâm chăm sóc cho cái P nhanh khỏi đi. Bảo nó ăn nhiều vào cho khỏe". Con trai trưởng ứa nước mắt chỉ biết nói: "Dạ vâng mẹ!".

Chỉ là MẸ, là BÀ mới thương yêu con cháu, mới xót cháu mình như vậy. Nhân ngày 20/10, nói về phụ nữ Việt Nam bao nhiêu lời cũng không đủ. Nhưng nếu nói quá nhiều lại trở thành thứ "hoa mỹ", "có cánh", chỉ nghe thấy, nhìn thấy lấp lánh về hình thức, lấp lánh vỏ ngôn ngữ mà không có ý nghĩa gì.

Vậy nên chỉ xin kể câu chuyện thật nhỏ, chân thật và bình dị về MẸ, về BÀ trên đây vậy thôi!

(Theo Congdankhuyenhoc.vn)

Xem thêm: Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá - Câu chuyện nhân văn

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Chú thạch sùng đã mắc kẹt trong bức tường mà vẫn sống được trọn 10 năm. Thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải?

Chuyện con thạch sùng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một chiếc nón cũ, không biết ai đó đã vứt ngoài đường, nhưng nó nhắc nhở chúng ta, những người làm điện Việt Nam về sứ mệnh của mình.

Cái mũ cũ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một ngày nọ, người bố giàu có dẫn cậu con trai của mình thăm thú một ngôi làng. Người bố muốn cho con trai của mình thấy một người nghèo có thể nghèo đến mức nào.

Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 4 giờ trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 6 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất