Gửi cháu cho bà – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Hai đứa con tôi đều là người tốt, chúng không có ác ý khi gửi cháu cho bà trông. Nhưng tôi biết rằng nhiều ông bà cũng đang trải qua cảnh giống như tôi: Vừa nghỉ hưu là lập tức gánh thêm một công việc toàn thời gian đó là “bảo mẫu cao tuổi”.

Thanh Tú
Thanh Tú 07/06
Theo dõi

Tôi vừa về hưu được tròn 2 tháng. Những ngày đầu thật sự dễ chịu, sáng tưới cây, chiều đạp xe quanh hồ, lâu lâu lại ra hội trường thôn đánh cầu lông với hội phụ nữ, sinh hoạt CLB thơ. Ở độ tuổi 60 tôi không còn trẻ nhưng cũng chưa già đến nỗi nói năng lẫn lộn. Tôi rất mong chờ quãng thời gian nhẹ nhàng sau bao năm thức khuya dậy sớm, tần tảo sớm hôm lo cơm áo, gạo tiền.

Nhưng đời không cho ai bình yên lâu… cuối tháng 5, thằng cả trên thành phố gọi điện về với giọng hồ hởi: “Mẹ ơi, hè này con gửi tụi nhỏ về chơi với ông bà nhé. Ở quê thoáng mát chứ ở thành phố ngột ngạt, tội bọn nhỏ. Vả lại tụi con cũng đi làm suốt ngày, chúng nó ở nhà toàn ôm điện thoại, tivi hỏng hết người”.

Tôi chưa kịp phản ứng thì con dâu đã chen vào: “Mẹ cứ để các cháu về chơi cho vui nhà vui cửa. Con chuyển khoản cho cậu út chút tiền nhờ cậu rút đưa cho mẹ. Mẹ cứ tiêu thoải mái, cần gì thì bảo chúng con”.

Nói là “chút tiền” nhưng sáng hôm sau tôi nhận được hơn 15 triệu. Nhìn số tiền trên tay lòng tôi nghẹn lại.

Tuần đầu tiên tôi cố gắng làm quen lại với tiếng trẻ con cãi nhau chí chóe, đồ chơi vương vãi khắp ơi, thậm chí là việc phải nấu ngày 3 bữa, giặt 3 thau đồ, dọn dẹp không ngơi tay. Đến cuối tuần, khi thấy đứa cháu út 4 tuổi tè dầm lên nệm, đứa cháu lớn hơn thì thấy điện thoại ông ra đập hột mít, nhà cửa bừa bộn tứ tung, tôi bỗng phát cáu hét lên, một điều mà từ rất lâu rồi tôi chưa làm.

Ông nhà tôi nghe tiếng hét thì từ dưới bếp hoảng hốt chạy lên, nhìn tôi rồi nói: “Mình cũng cần được nghỉ chứ, bà nhỉ?”.

gui-chau-cho-ba-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-3-0945

Tôi bỗng thấy cơn ấm ức căng tràn lồng ngực. Tôi khó vì thấy mình không còn là “người lớn kiên nhẫn” mà là một bà già mệt mỏi, khó tính. Tôi khóc vì thấy mình bị các con mặc định là người rảnh rỗi, có thể bị “phân công” bất cứ lúc nào. Tôi khóc vì tiền con dâu gửi, dù biết đó là thành ý của con nhưng nó lại khiến tôi thấy mình giống như người giúp việc có lương hơn là bà nội.

Hai đứa con tôi đều là người tốt, chúng không có ác ý khi gửi cháu cho bà trông. Nhưng tôi biết rằng nhiều ông bà cũng đang trải qua cảnh giống như tôi: Vừa  nghỉ hưu là lập tức gánh thêm một công việc toàn thời gian đó là “bảo mẫu cao tuổi”.

Tôi biết tụi nhỏ thương con, muốn con có tuổi thơ ở quê. Nhưng liệu có ai hỏi tôi và ông nhà có đủ sức để chạy theo 4 đứa nhỏ trong 2 tháng liên tục? Tuổi già có những điều không đo đếm được bằng tiền, đó là giấc ngủ trưa yên bình, là buổi sáng thong dong bên cốc trà, là tấm lưng không còn đau nhức vì bế cháu cả ngày, là được nghỉ ngơi một cách thật sự.

Tôi viết những dòng này là để xin lời khuyên của mọi người. Làm sao để nói với các con rằng tôi không thể gồng gánh như ngày xưa mà không khiến chúng tổn thương? Làm sao để từ chối khéo léo nhưng vẫn giữ được sự tử tế và lòng yêu thương với cháu? Làm sao để giữ lại sự bình yên tuổi già của mình nhưng không trở thành người mẹ ích kỷ?

Tôi không muốn mâu thuẫn. Tôi càng không muốn cháu nghĩ bà nó khó tính, ích kỷ. Nhưng tôi cũng không muốn đến khi thực sự bệnh, con tôi mới nhận ra: Mẹ không phải lúc nào cũng khỏe để chăm người khác.

Xem thêm: Bữa cơm với mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Tớ yêu khối C00 không phải vì nó "dễ", mà vì nó khiến tớ rung động. Vì nó khơi dậy trong tớ một tình yêu với quê hương, với con người, với tiếng nói và ký ức.

Khối C00 và nỗi ngỡ ngàng của một thế hệ đang ngồi trên ghế nhà trường – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Dù không đi làm ngoài xã hội, người vợ vẫn đảm đương khối lượng công việc lớn, từ chăm sóc con cái, lo toan nhà cửa đến hỗ trợ tinh thần cho chồng. Việc trả lương cho vợ ở nhà chăm con là một cách thể hiện sự trân trọng và công nhận công sức mà người vợ bỏ ra trong vai trò nội trợ và nuôi dạy con cái.

Trả lương cho vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Khi được hỏi về thành công của bản thân, chàng trai bại não - Đinh Chính nói: "Thực sự phải nói rằng sự thành công của tôi ngày hôm nay không chỉ là nỗ lực của bản thân mà còn có sự đồng hành, nâng đỡ rất lớn từ mẹ".

Sự vĩ đại của tình mẹ giúp chàng trai bại não trở thành  Thạc sĩ Harvard
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

“Dưỡng hình không bằng dưỡng thần, điều thân không bằng điều tâm” – Bí quyết an nhiên từ trí tuệ cổ nhân

Cổ nhân từng dạy: “Dưỡng hình không bằng dưỡng thần, điều thân không bằng điều tâm”. Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa đạo lý sâu xa về cách con người nuôi dưỡng thân – tâm – trí để đạt được sự an lạc trong đời. Bởi lẽ, thân thể khỏe mạnh chỉ là phần nổi của tảng băng, còn tinh thần và tâm thái mới là gốc rễ của hạnh phúc thật sự.

Hải An
Hải An 09/11
Cổ nhân dạy: “Nhìn thấy cái sai của người khác là Thanh, nhìn thấy cái sai của mình là Tỉnh”, vì sao?

Cổ nhân có câu: “Nhìn thấy cái sai của người khác là Thanh, nhìn thấy cái sai của mình là Tỉnh”. Một câu nói ngắn gọn mà bao hàm trí tuệ sâu xa.

Thanh Tú
Thanh Tú 19/10
Cổ nhân dạy rằng: “Đời người có 2 việc không thể chọn, 2 thứ không thể sợ và 2 điều không thể chờ', càng ngẫm càng thấm!

Câu nói của cổ nhân nghe qua tưởng chừng đơn giản, nhưng đó là đúc kết của một đời trải nghiệm, thấu hiểu nhân tình thế thái. Ai lĩnh ngộ được, người ấy sống an yên, tâm nhẹ tựa mây, không còn oán trách, sân si giữa dòng đời.

Hải An
Hải An 12/10
Khổng Tử nói: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình”, càng ngẫm càng thấm!

Khổng Tử, bậc hiền triết vĩ đại của phương Đông, từng để lại một lời răn nổi tiếng: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình.” Thoạt nghe, câu nói này dễ bị hiểu lầm là sự kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ nhận ra đây là lời khuyên thấm thía về cách chọn bạn, giữ bạn và tự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy nhân sinh.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/10
“Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết” – Bài học trí tuệ từ Khổng Tử

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Hải An
Hải An 13/09
Trang Tử nói: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử từng răn dạy: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”. Câu nói tưởng như giản đơn nhưng ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc về lòng người và cách ứng xử trong đời.

Hải An
Hải An 10/09
Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 30/08
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất