Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động
Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.
Sau khi về chung nhà được 2 năm, một ngày nọ anh bỗng thú nhận với tôi: “Anh từng có con với một người phụ nữ trước khi cưới em”. Người đàn bà ấy bỗng nhiên lại bỏ đi, để con lại cho anh nuôi. Là một người cha, anh không thể bỏ mặc con mình. Anh đã cố giấu chuyện này để đợi cô ta về đón con, nhưng chờ mãi vẫn biệt vô âm tích. Suy nghĩ nhiều ngày anh quyết định nói thật với tôi.
Tôi chết lặng, không khóc, chỉ ngồi đó nhìn vào khoảng không sau lưng anh, cố hình dung xem đứa trẻ ấy ra đời trong những ngày anh chưa thuộc về tôi hay trong những khoảnh khắc anh phản bội mà tôi không hề hay biết.
Anh ngập ngừng nói: “Con bé muốn gặp em”.
Tôi cười nhạt, tôi không muốn thấy đứa bé đó. Làm gì có người vợ nào muốn nhìn thấy con riêng của chồng.
Hai năm qua tôi đã mong ước có một đứa con biết nhường nào, chức anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết, thế mà giờ anh lại nói với tôi về sự thật này, liệu có quá đáng với tôi không?
Nhưng rồi, trước lời năn nỉ của anh, tôi vẫn mềm lòng chấp nhận gặp con bé. Và rồi tôi không ngờ rằng, ngay lần gặp đầu tiên, con bé lại chạy đến níu tay tôi và gọi: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ!”.
Tôi khựng lại, câu nói đó không đến từ một đứa trẻ được dạy để lấy lòng tôi, nó tự nhiên như thể trong tim con bé tôi là người mẹ duy nhất mà con có thể bám víu vào lúc này. Con bé chỉ mới 3 tuổi, chắc đã nhớ mẹ nhiều lắm.
Những ngày sau đó, con bé thường xuyên được anh đưa về nhà chơi. Nó chạy quanh chân tôi, ríu rít gọi mẹ, muốn được tôi chơi cùng rồi chải tóc cho.

“Ngày mai con lại qua, mẹ nhé!”, câu nói hồn nhiên như xát muối vào lòng tôi. Cuối ngày, con bé được đưa về nhà chị gái chồng tôi. Từ khi bị mẹ ruột bỏ rơi, chồng tôi đã đem con bé sang nhờ chị nuôi giúp.
Nhìn con riêng của chồng, tôi thấy tim mình mềm nhũn. Tôi đã đi mua một con búp bê thật đẹp để tặng cho con bé. Tôi bắt đầu học làm bánh để làm những món con bé thích. Rồi một ngày nọ, tôi buột miệng bảo chồng: “Mai anh dẫn con bé sang chơi nhé”.
Đến khi con ốm, chính tôi là người ôm con suốt đêm, vỗ về chăm sóc. Có đêm tôi thức dậy, thấy con nằm ngủ say bên cạnh mình, tay ôm chặt lấy tôi như thể sợ mất. Ngắm con bé, tôi đã không kìm được nước mắt. Đứa trẻ không có tội gì cả. Con gọi tôi là mẹ, tiếng gọi mà tôi mong chờ suốt 2 năm qua.
Hôm sinh nhật con bé, chồng tôi bảo: “Hay mình tổ chức nhỏ thôi, anh sợ em thấy không thoải mái”. Tôi không nói gì nhưng hôm đó lại tranh thủ nghỉ làm sớm, đi mua quà bánh, treo bóng bay, thậm chí còn dắt con đi chọn bộ váy công chúa mà con thích. Nhìn con cười rạng rỡ, tôi thấy lòng bình yên vô cùng.
Tôi nói với chồng cứ để con bé sống trong nhà mình và tôi sẽ chăm sóc con. Chồng ngạc nhiên nhìn tôi, anh hiểu tôi đã chấp nhận đứa con riêng của anh.
Giờ đây, khi nghe con gọi “mẹ ơi” mỗi tối, tôi thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Hóa ra có những đứa trẻ không sinh ra từ máu thịt mình nhưng lại khiến trái tim mình yếu mềm hơn bất kỳ điều gì khác. Con bé đã khiến tôi đã quên tất cả lỗi lầm của chồng.
Càng sống trong yêu thương, hạnh phúc bao nhiêu tôi lại càng lo sợ một ngày nào đó mẹ đứa trẻ sẽ về và mang con đi. Vậy tôi làm sao đối diện với sự mất mát một lần nữa?
Xem thêm: Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Tin liên quan
Ở đời, chúng ta sử dụng rất nhiều thứ - có thứ hỏng thì có thể thay được nhưng có những thứ nếu chọn sai thì rất khó sữa chữa, nhất là nhà cửa.
Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.
Phải xem đi xem lại đến vài lần phim "Thiện nữ u hồn", tôi mới để ý đến câu nói: "Thiện lương mà không sức mạnh chỉ là thứ vô dụng".