Cơm từ thiện – Câu chuyện nhân văn cảm động
Nhìn ông bà nhường nhau mãi miếng thịt, chị thương quá đành phải nói dối với bà rằng người ta phát cơm từ thiện để lén mua cơm cho ông bà hằng ngày.

Bà từ tỉnh lẻ đưa ông tới thành phố nhập viện để phẫu thuật xương chân. Trong lúc chặt cây, ông bị cây ngã đè vào chân, khiến xương vỡ nát.
Nhà khó khăn lại neo người nên chỉ có hai ông bà già dắt díu nhau đi viện. Biết là điều trị tốn kém nên trước khi đi bà cũng đã vay mượn khắp nơi, nhưng tiền vẫn không đủ. Sau khi đóng tiền viện phí và ký cam kết mổ, trong túi bà chỉ còn vẻn vẹn tờ 100 ngàn.
Mổ xong, chắc vì đau nên ông cứ xuýt xoa mãi. Bà thương ông, mua cho ông hộp cơm thịt để bồi bổ, còn bà thì ăn cháo trắng. Ông thấy vậy không chịu, gắp bỏ miếng thịt vào tô cháo của bà. Hai người không ai chịu ăn miếng thịt, cứ đẩy qua đẩy lại mãi.
Một chị đi chăm chồng nằm giường bên cạnh thấy vậy thì cất giọng hỏi: “Sao bác không mua thêm một hộp cơm nữa ạ? Mua có một hộp thế kia sao đủ đồ ăn cho 2 người”. Bà cụ buồn buồn, ghé lại tai người phụ nữ nhỏ giọng nói: “Do tôi sắp hết tiền rồi cô ạ. Tôi để dành số tiền còn lại để mua cơm cho ông ấy ăn cho khỏe. Còn tôi ăn gì cũng được. Cô đừng nói cho ông ấy biết nhé, kẻo lại lo!”.

Rất nhanh, chị nói to, cốt là để cho ông cụ nghe thấy: “Ôi sao bác không nói với cháu sớm, cháu lấy cơm giùm cho. Cháu biết quá này chuyên làm cơm từ thiện, mà nấu ngon lắm ạ. Để chiều cháu qua lấy giúp bác nhé!”.
“Thật hả cô? Thế thì quý hóa quá”, bà cụ vui mừng, rưng rưng nói.
Người phụ nữ gật đầu, nói tiếp: “Thế chiều hai bác ăn cơm gì, để cháu lấy về cho ạ?”.
“Nhờ cô lấy giúp cho tôi phần cơm cá nhé, ông nhà tôi thích ăn cá. Cảm ơn cô nhiều lắm”, giọng bà cụ hân hoan lắm.
Từ đó, hai ông bà không còn đẩy qua đẩy lại miếng thịt để nhường nhau nữa. Thấy vậy, cả phòng bệnh ai nấy cũng vui theo. Đều đặn, người phụ nữ mua cho ông bà lúc thì cá, lúc thì thịt, thay đổi ăn ngày.
Một tuần sau ông cụ xuất viện. Người phụ nữ biếu ông bà 1 triệu bảo là tấm lòng của cả phòng, để ông bà chi trả tiền tàu xe. Bà vui vẻ nhận lấy, không quên gửi lời chào và lời cảm ơn đến mọi người trong phòng. Thấy ông bà khuất bóng, người phụ nữ quay lại giường nói với chồng mình: “Ông bà chắc cũng cỡ tuổi bố mẹ mình, tội nghiệp quá anh nhỉ!”.
Sưu tầm
Đọc thêm
Hơn tất cả mình nợ bạn một ân tình, một tình cảm và cả một miếng khi đói và một gói khi no.
Mỗi một độ tuổi đứa trẻ đều cần cha mẹ giáo dục một cách phù hợp để mang lại kết quả tốt đẹp nhất. Từng bước phải thật chính xác và vững vàng. Bởi vì trong giáo dục không có đường lui!
Nỗi buồn tràn ngập trong lòng, tôi nghĩ khéo mình chết thối trong nhà các con cũng chẳng biết, mà có biết chẳng chẳng rơi giọt nước mắt nào…
Tin liên quan
5 năm qua, Bí thư Đoàn Hậu Giang Dương Văn Minh luôn miệt mài cống hiến sức trẻ để giúp người khốn khó vượt qua nghịch cảnh.
"Tôi là bác sĩ, nếu bạn cần giúp đỡ xin hãy dừng xe tôi lại" - đó là dòng chữ được bác sĩ Mạnh dán phía sau xe ô tô của mình với hi vọng trên những cung đường anh đi qua có thể giúp đỡ được nhiều người gặp nguy hiểm.
Thạch Ngọc Hải (SV năm 3 ngành công tác xã hội, trường ĐH Đồng Tháp) đã cùng các thành viên giúo đỡ trẻ em nghèo, mồ côi, khuyết tật ở miền Tây.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư