Chẳng thể gặp lại ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tuần sau là giỗ đầu của ba chị. Trong một năm này, bao điều đã diễn ra, bao thứ đã đổi thay nhưng chị vẫn chưa thể chấp nhận việc đời này mình sẽ chẳng thể gặp lại ba…

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Trước chị có quen một cô bản nhỏ tuổi hơn, mất mẹ đột ngột vào ngày mừng nhà mới. Cô ấy thường xuyên khóc với chị về nỗi đau mồ côi mẹ. Và dù chị hết sức chia sẻ, cảm thông cho nỗi đau của bạn, nhưng thi thoảng chị vẫn thầm tự hỏi: Sao con nhỏ ấy cứ nói hoài nói mãi về cái đề tài phiền muộn này cơ chứ!

Cho đến ngày ba chị mất, không phải quá bất ngờ như mẹ cô ấy, nhưng vẫn là một cú sốc lớn đối với chị. Bởi từ ngày ba phát hiện ra mắc bệnh K cho đến lúc rời đi, vỏn vẹn chưa tới 1 tháng. Những ngày cuối đời của ba phải chịu rất nhiều đau đớn do bệnh tật giày vò. Chị chưa bao giờ nghĩ rằng ba sẽ ra đi nhanh tới vậy, nên chị vẫn cố giữ nhịp sống hàng ngày, đi làm, gặp khách hàng,… Thậm chí, trước hôm ba mất, chị còn đi dự đám cưới, ăn mấy cái bánh ngọt, cười nó hỉ hả với bạn.

Để sau này, khi ba mất rồi, chị mới ước giá như mình ngày ấy dành nhiều thời gian hơn để ở bên ba, trò chuyện, hỏi han, kể với ba những điều vụn vặt của cuộc sống. Chị sẽ nhắc với ba về ngôi nhà nhỏ ở quê ngày trước, nơi có cây xoài mọc bên hông, ngọt lịm. Về những chiều tối ba đi làm về hay mua bánh bao, bánh cóng, có hôm thì lẩu dê, trứng vịt lộn cho đám con nheo nhóc ở nhà. Những ngày xưa bé ấy, chị chưa kịp lớn khôn để hiểu rằng, bản thân mình đã may mắn biết nhường nào khi có ba bên cạnh.

Tuần sau là giỗ đầu của ba rồi, trong gần 1 năm này, chị hầu như chẳng ngày không nghĩ tới ba, nhưng chẳng gặp lại ba ngày nào dù là trong giấc mơ. Ngày trước, khi ba ở cùng gia đình chị, có khi ba về quê chơi vài tuần, thậm chí cả tháng, chị vẫn cảm thấy bình thường. Dăm ba bữa chị mới gọi điện hỏi thăm ba, bởi công việc, con cái và những mối quan tâm ngoài đã cuốn chị đi. Thế nên khi ba mất, chị không thể nào thôi đau đầu với những ý nghĩ, kiểu hồi ba mình còn thì thế này, thế khác… Đó là lúc cả nhà chị ghé quán cơm quen thuộc, con trai chị buột miệng: “Ông ngoại hay ngồi ở chỗ này nè mẹ!”. Đó là khi chị đi ngang qua đoạn đường cùng ngồi với ba trên xe cứu thương, mắt chị đỏ hoe nói với ba: “Ba đừng sợ, có con đây!”.

Những ngày cuối đời, ba luôn nghe theo sự sắp xếp của chị, từ bữa cơm, giấc ngủ, thuốc thang, cho đến việc chọn bệnh viện, chọn phương án điều trị,… Nên chị cứ dằn vặt bản thân với câu hỏi: “Mình làm như thế có đúng không? Mình có quyết định gì sai không? Tại sao ba lại phải từ biệt nhân gian vội vàng đến thế?”. Nhưng tiếc thay, thế gian mấy ai thấu được chữ ngờ.

chang-the-gap-lai-ba-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong (1)

Chị tỉ mẩn lau dọn bàn thờ, rồi lên sân thượng cắt chùm hoa nhài trắng muốt xuống chưng, vừa thắp thương vừa thủ thỉ với ba đủ thứ chuyện trên đời, nào là con có nấu cho ba bát canh chua ba thích, rồi chuyện thằng Bin đợt này vừa thi cờ vua đạt giải nhì cấp huyện,… Chị nói với ba mà như nói với chính mình. Hoang mang với câu hỏi, liệu có ở quanh đây, dưới mái nhà cùng gia đình chị như mấy năm qua đã từng? Sao chị vẫn cứ thấy bản thân mình trống trải, hụt hẫng, chới với khi trở thành đứa con không ba thế này?

Chị nghẹn ngào nói với con gái mình, rằng nếu ông trời cho mẹ sống bằng tuổi ông ngoại, tức là còn chưa tới bảy mươi, thì hơn hai mươi năm nữa, mẹ chẳng có ba bên đời… Con bé nắm lấy tay mẹ và khẽ khàng nói: “Mẹ còn có con, có gia đình mình ở bên mà”. Chị muốn bật khóc thật lớn cho thỏa nỗi nhớ ba, nhưng lại sợ bản thân quá yếu đuối. Từ ngày ba mất, chị hiểu mình đã thành chỗ dựa cho cả nhà, thay ba lo cho má, cho bà nội vẫn còn, quan tâm hơn những đứa em đứa cháu trong nhà.

Một người bạn đã từng nói với chị rằng: “Sự mất mát ấy quả thực là sự trừng phạt của kiếp người. Chẳng biết lúc nào chúng ta bị trừng phạt”. Chị nghe và thấm thía vô cùng. Bởi nỗi đau của người ở lại thật quá khủng khiếp, dai dẳng, kéo dài, âm ỉ không nguôi. Dù đã tìm nhiều cách để ủi an chính mình. Kiểu như, ba cũng muốn chị sống vui vẻ, nhẹ lòng. Rằng ba chẳng trách cứ gì đâu, chị đã làm quá tốt rồi, đã dốc cạn mọi yêu thương chăm chút cho ba rồi. Đừng áy náy gì thêm nữa…. Nhưng dẫu là thế, suốt một năm nay chị vẫn loay hoay trong nỗi đau của sự chia lìa

Chị thắp một nén nhang thơm. Qua làn khói nhẹ, chị như gặp lại ba đang mỉm cười.

Xem thêm: "Dì nhỏ" của thằng cháu lớn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Trong nhà, ông nội đặt ra rất nhiều quy định buộc con cháu phải tuân theo, ông bảo đó là “vật báu” mà ông để lại. Con cháu nhiều lúc thấy ông thật phiền phức, nhưng không vì thế mà ông thay đổi quan điểm của mình.

“Vật báu” ông để lại – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Nhìn Hưng với Thùy hạnh phúc như vậy, phận là dì nhỏ tôi mừng lắm, tôi thiết tha hy vọng vào ngày mai. Ngày mai dù có mưa dông nhưng chắc chắn sau đó sẽ là nắng đẹp.

'Dì nhỏ' của thằng cháu lớn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Trong nghệ thuật bán hàng, không quan trọng là bạn bán mặt hàng gì mà quan trọng là bạn bán nó như thế nào. Câu chuyện dưới đây là một ví dụ điển hình.

Câu chuyện kinh doanh: Làm cách nào để bán cái cũ rách với giá cao ngất ngưởng?
0 Bình luận

Tin liên quan

"Cuộc sống tốt nhất là 5 ngày bận rộn và 1 ngày rảnh rỗi" - ý của người xưa là nên sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý thì mới có những trải nghiệm được sống tươi đẹp.

Cổ nhân nói: 'Cuộc sống tốt nhất là 5 ngày bận rộn và 1 ngày rảnh rỗi'
0 Bình luận

“Khi ra ngoài, điều quan trọng nhất là phải cẩn thận trong lời nói, việc làm và điểm mấu chốt trong cách ứng xử”.

Cổ nhân dặn người làm cha mẹ: Hãy nói với con 3 điều này khi rời xa gia đình
0 Bình luận

"Người thấp" trong câu nói "đất thấp thành biển, người thấp thành vua" mang ý chỉ người có chiều cao thấp hay người sống khiêm nhường? Hãy cùng tìm hiểu ở bài viết này nhé!

Cổ nhân nói: 'Đất thấp thành biển, người thấp thành vua'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 15 giờ trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 4 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

PC Right 1 GIF
Đề xuất