Bên bến sông Yên – Câu chuyện nhân văn giản dị về tình cảm mẹ chồng nàng dâu

Buổi chiều bên bến sông Yên, nhà ai đốt rơm đồng khói bay cay mắt, sương nhè nhẹ buông, chị kéo cái khăn trùm kín hai tai, chị chợt thấy nhớ má.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Bên bến sông Yên”

Đêm đầu tiên về làm dâu, trút hết mớ son phấn, quần áo trên người, chị liền xuống bếp. Tới nơi thì thấy má xếp chồng chén bát vô cái mủng đem ra sau hè, thấy chị đứng xớ rớ, má xách xô nước vô, chỉ cây lau nhà trên hàng rào giọng chát ngầm: “Quơ cái nền nhà đi, làm chi cái tay cũng phải lẹ lẹ!”. Má nói, không nhìn chị.

Cái thai đã bốn tháng còn hành, chị lau xong cái nhà quay qua thì thấy má đã rửa chén xong. Chị cất chổi rồi ra hiên ngồi thở. Có tiếng anh gọi từ buồng trong: “Thôi nghỉ đi em, để đó mai làm”.

Nghe vậy, chị liền xè sẹ đổ xô nước rồi vô buồng, chưa kịp ngồi xuống giường đã nghe tiếng má gọi giật: “Diệu à, đi ngâm lon nếp để còn nấu xôi ăn mai, nhà ni không có cái lệ ăn hàng quán mô”.

Chị bèn đứng dậy, lẳng lặng xuống bếp, ngó trước ngó sau cũng không biết nếp má cất ở đâu. Tuy má đứng gần đó nhưng chị không dám hỏi. Vừa xếp trứng gà vào vỉ, má vừa đẩy cái thùng sắt từ gầm chạn ra trước mặt chị: “Không biết phải hỏi, không hiểu phải học”. Chị cúi đầu, xúc ba lon nếp vô cái nồi gang rồi đem ra ảng nước sau nhà, vừa bước nước mắt vừa ứa ra.

Đêm, lúc xung quanh đã yên ắng, chỉ còn tiếng ếch nhái sau hè chị mới đặt lưng xuống giường. Chồng nằm bên cạnh đã ngáy khò khò từ lúc nào, chị nằm co ro người, thầm thũi khóc. Đêm đầu tiên lạ nhà, chị không sao ngủ được, chị nhớ mẹ và cả đứa em ở nhà, nhớ quá.

Lúc đưa chị về nhà chồng, ra tới ngõ mẹ dừng lại, kéo tay chị thủ thỉ: “Mẹ không đưa con về bên đó được, nhà người ta chừ là nhà con…về bên đó, ráng sống cho tốt, đừng để người ta trả về,….mà có trả thì về đây với mẹ”. Chị nghe thế, bịn rịn không nỡ rời, mắt cay cay, quay đi tay xách hai ống quần dài thượt lên cho khỏi vấp.

Sáng sớm, chị thức giấc thì thấy má chồng đã xì xụp bên bếp lửa, nồi xôi đã chín tự bao giờ đang được ủ bên trên lớp lá chuối, tỏa mùi thơm lừng. Thấy chị, má không nhìn lên, lật đật sắp đôi quang gánh ra hiên, rồi quay vô dặn: “Chợ làng sáu giờ là tan, mau ra kiếm con cá về kho, dưa muối trong khạp, đàn bà chửa không ai dậy quá năm giờ”. Nói xong, má quẩy đôi gánh ra đầu ngõ, rồi quay nói vọng vô: “Trứng lấy ra xếp luôn vô vỉ, bà Sáu Khuê xóm trên dặn năm hục, coi đủ thì đem luôn cho bả”.

Cái dáng gầy gầy của má khuất sau hàng chè tàu. Chị bỗng cất tiếng thở dài, ngước nhìn xung quanh căn nhà từ nay là nhà của chị. Cái mái đã mủn ra đen sì, tường vôi vữa loang lổ, bạc phếch, trên rui mè, xà ngang tiếng mối mọt kẽo kẹt, dưới nền đất một vệt mối dài đùn lên.

Ben-ben-song-Yen-Cau-chuyen-ve-tinh-cam-me-chong-nang-dau-2

Chị bàn với chồng mở tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà, chỗ này bên bến sông, đò ngang đò dọc qua lại dễ có khách, mở tiệm vừa được cơm nước, vừa chăm được đàn gà. Rồi chị bàn với má, má không ư không hử gì, lát sau thì thủng thẳng nói: “Thì sức vóc chừng đó không mở tạp hóa làm chi ăn!”. Chị lặng lẽ ra sau hè ngồi khóc.

Cuối ngày, lúc nào về trong gánh của má cũng có gạo thơm, cá khô, nước mắm… Má lẳng lặng chất hết lên quầy cho chị, miệng thì làu bàu: “Tạp hóa bên sông mà có mỗi cây kim, sợ chỉ, bót đánh răng,… mấy thứ nớ đói đâu ăn được mà bán”.

Chị mang thai, cái thai hành nên chị nghén suốt, ngày hai dạo ói ra mật xanh mật vàng. Người ta bầu bí nghén mỗi mấy tháng đầu, đằng này chị nghén tới tận ngày đẻ. Thứ gì chị ngửi vào cũng nghén thành ra không ăn được gì, chỉ có mỗi bắp luộc là ăn vào không nghén. Thế là chị ăn bắp phải tính bằng chục, ăn thay cả cơm từ lúc mới cấn bầu đến lúc sắp đẻ. Thấy chị ốm nghén, má tỉnh rụi: “Tao lúc xưa nghé thằng Thông còn bẻ cả cục gạch ra nhai, tối ngủ còn cạo luôn tường vôi bên giường ra nhấm”. Thấy chị kiêng bao gạo từ nghe ngoài ngõ vô tới hiên đã đứng thở, má lầm bầm: “Ngày xưa, bầu thằng Thông, chiều đẻ sáng tao còn gánh đất, gặt thêm sào ruộng chứ đâu có như giờ”.

Về nhà chồng bốn năm tháng chị vẫn chưa quen nấu bếp củi, nồi cơm nấu chỗ sống chỗ chín, nhìn chị mồ hôi nhễ nhại má đi qua thủng thẳng nói: “Cởi tro bếp cho thoáng, lấy đũa sơ nồi cơm cái đã”. Ngày giỗ cha chồng, thấy chị run run cầm con dao không dám cắt cổ gà, thế là má đi xuống cầm ba con gà vặn ngoéo cổ, vất ra sân tỉnh queo.

Gần đến ngày sinh, chị xin má về nhà mẹ đẻ để tiện bề chăm sóc, má lầm bầm: “Nhà nào cũng là nhà, ở đây tao lo được hết”. Chị thầm thũi khóc ở lại nhà chồng. Chị sinh con Én được ba tháng má cũng chưa cho chị đụng tay vô nước: “Phải đủ ba tháng mười ngày, cứ đụng đi rồi già là biết chân tay rớt ra hết, để đó tao giặt”. Ba tháng đầu, chị chỉ biết cá kho nghệ, thịt kho tiêu, thèm tô canh rau nhưng mới nó má đã gạt đi: “Ăn vô cho mai mốt cả bụng ỏng ra, ai ngó cho được”.

Nằm đủ tháng má mới cắt đặt việc nhà cho chị, vừa trông coi hàng tạp hóa vừa cơm nước. Mỗi sáng, cất gánh lên vai má đều quay lại dặn: “Bữa trưa nấu ba lon, má chưa về sắp bay cứ ăn trước”. Má đi từ lúc mờ sáng, cái dáng nhỏ nhỏ lầm lũi trong sương, rồi lần nào về cũng đã qua trưa, xới tô cơm ăn luôn dưới bếp. Ăn xong, cơm còn lại trong nồi má xới vô cái âu rồi đem đi cất.

Tưởng mình nấu hơi nhiều nên lần sau chị bớt gạo, má biết được la bai bải. Âu cơm má cất, chiều lại chị lục lấy ra ăn nhưng không thấy, nhiều lần như vậy nên chị lấy làm lạ, bắt đầu để ý. Một lần, chị thấy má cho âu cơm vô quang gánh, gánh về bến dưới, chị tò mò đi theo đến lều cỏ ven sông thì thấy má lấy âu cơm ra cho thằng bé chừng mười lăm tuổi đang ngồi trong lều.

Chị tò mò bèn hỏi người làng xung quanh thì mới biết đó là thằng Đợi. Từ lúc ra đời nó đã không được lành lặn như người ta, mặt mũi biến dạng một bên mắt bị kéo sụp xuống dưới tận gò má. Ông thằng Đợi làm nghề chèo đò bên bến sông Yên, đã mất được hơn năm. Giờ nó theo nghề của ông, cả ngày ở bến sông tối mới về lều cỏ. Những ngày sau đó ra bến, má đều đặn cho âu cơm vô gánh chị đứng nhìn theo dáng lầm lũi của má mà tự nhiên nước mắt ứa ra. Từ hôm đó, đến bữa nấu cơm chị đong gạo dư ra chút nữa. Có ai qua sông là mẹ đẻ nhắn chị bồng con Én về chơi nhưng từ bao giờ chị không còn muốn rời nhà chồng một bước, đi đâu cũng vội về.

Buổi chiều ngoài bến về, má than nhức đầu chị chạy nhanh ra vườn hái mớ lá xông nấu nước cho má xông. Má xông xong kêu khỏe rồi đi nằm. Sáng sớm, chị thức dậy nhóm lửa, khi nồi cơm đã sôi quay qua thấy má vẫn chưa dậy, nghĩ má mệt nên chị để má ngủ thêm lúc nữa. Tới giờ cơm, chị bảo con Én vào kêu bà nội thí nó hét toáng lên. Chị vội chạy vào thì thấy má không còn dậy được nữa, má đi từ hồi đêm, đi một cách nhẹ nhàng. Chị cầm bàn tay lạnh toát của má, sụp xuống khóc còn hơn cái ngày mà ba chị mất. Ngày đưa má đi, thằng Đợi từ bến sông lao vô nhà khóc ngất.

Má như linh tính sự ra đi đột ngột này, mấy hôm trước chị đong dầu vào chai thì má kêu chị vô buồng đưa cái túi rút: “Má còn nhiêu đây, con cất giùm má, riêng chỉ vàng ni má cho con Én sau lớn lấy chồng”. Má lấy ra gói nhỏ đưa chị. Biết tính má ngần ngừ một lúc rồi cũng cầm. Qua khe gỗ nứt của cánh cửa buồng, một vệt sáng lờ mờ rọi vô, bóng chị và má chìm trong bóng tối của gian thờ lập lòe khói hương.

Ben-ben-song-Yen-Cau-chuyen-ve-tinh-cam-me-chong-nang-dau-3

Dỗ con Én ngủ xong, chị ra bến sông. Thằng Đợi vừa neo ghe bên cây sào, đi về phía lều cỏ, chân nó như lê trên cát, đầu gục xuống khiến mớ tóc rối xù lên như tổ quạ. Chị vô lều lấy âu cơm để trên cái giường tre. Thằng Đợi nhìn thấy âu cơm nó ôm mặt khóc, chị xoa lên cái lưng gầy gò của nó, an ủi nó mà mắt chị cũng cay cay. Đợi thằng Đợi ăn xong, chị cầm cái âu cơm lật đật ra về.

Buổi chiều bên bến sông Yên, nhà ai đốt rơm đồng khói bay cay mắt, sương nhè nhẹ buông, chị kéo cái khăn trùm kín hai tai. Chị chợt thấy nhớ má, thấy như bên bến sông Yên dáng má nhỏ nhỏ gầy gầy đứng đó, khắc khổ nhưng bền bỉ, dẻo dai, chèo chống cả gia đình qua bao nhiêu năm tháng. Có tiếng gà nhói lên xa xa, trong màu chiều nhập nhoạng, bến sông buồn hiu hắt. Chị nghe gió từ sông đưa lên mùi tanh nồng, quyện trong gió mùi rạ đốt đồng ngún lên, ấm sực.

Xem thêm: Đời người đừng dùng tiền bạc để đo hạnh phúc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Tiểu hòa thượng bán đá” là câu chuyện giúp bạn hiểu một điều rằng giá trị của bạn người khác không có quyền quyết định.

“Tiểu hòa thượng bán đá” – Câu chuyện giúp bạn nhìn thấu nhân sinh
0 Bình luận

Đã không còn Thành Thật thì Thông Minh chỉ làm hại chính mình, Sung Sướng sẽ không được dài lâu, Địa Vị chỉ là thứ giả tạo và Cạnh Tranh cũng sẽ chỉ thất bại mà thôi

“Thành Thật quan trọng đến mức nào?” – Bài học thâm thúy từ câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Ở cái thời bao cấp, gia đình nào có người thân làm ở cửa hàng mậu dịch coi như cả nhà được nhờ. Con gái có mẹ làm ở đây được bạn bè, thầy cô quý mến, lại còn đắt chồng.

Chuyện thời bao cấp: Mẹ làm mậu dịch, con gái được bạn yêu thầy quý, dễ lấy chồng
0 Bình luận

Tin liên quan

Chiếc rương kính vụn - Câu chuyện là bài học sâu sắc thức tỉnh tất cả mọi người phải biết hiếu thảo, biết tôn kính cha mẹ, người đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng, chăm sóc ta nên người.

Chiếc rương kính vụn – Câu chuyện nhân văn sâu sắc thức tỉnh mọi người
0 Bình luận

Phần lớn đất đai ở Gò Công do phụ nữ nắm quyền sở hữu. Họ còn nắm cả ​quyền quản trị kinh tế gia đình, khác hẳn so với nơi kinh đô xa xôi.

Gò Công cùng câu chuyện thuở khai hoang: Nơi phụ nữ nắm quyền
0 Bình luận

Đã không còn Thành Thật thì Thông Minh chỉ làm hại chính mình, Sung Sướng sẽ không được dài lâu, Địa Vị chỉ là thứ giả tạo và Cạnh Tranh cũng sẽ chỉ thất bại mà thôi

“Thành Thật quan trọng đến mức nào?” – Bài học thâm thúy từ câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất