Trời không phụ lòng người – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Trời không phụ người tốt, cả nhà bà Huyền sống tử tế, lương thiện, chăm chỉ làm lụng rồi cũng có ngày thoát khỏi cái khổ.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bà Huyền lấy chồng năm 17 tuổi, chồng lớn hơn bà 4 tuổi. Cả hai cùng sống chung một làng, gia đình cũng đều khó khăn như nhau. Cha chồng là người Hoa, sang Việt Nam buôn bán thì gặp mẹ chồng, cả hai có với nhau được 2 người con là chồng bà và em trai chồng. Lớn lên, người em theo cha về Trung Quốc sống với mẹ cả. Còn chồng bà thì ở Việt Nam với mẹ, hai mẹ con nương tựa vào nhau.

Sau khi lấy nhau, hằng ngày bà Huyền ở nhà lo cơm nước, lúc rảnh bà dệt chiếu kiếm thêm thu nhập. Chồng bà làm mấy mảnh ruộng và giữ trâu mướn cho mấy chủ nhà giàu. Chắt chiu, làm lụng suốt 3 năm chồng bà mới trả hết nợ do mượn tiền để làm đám cưới và đám tang cho mẹ. Sau 6 năm cưới nhau, 3 người con lần lượt ra đời, 1 cậu con trai và 2 cô con gái. Miệng ăn ngày càng nhiều nên cuộc sống còn nghèo hơn lúc mới cưới.  Hai vợ chồng mà chỉ có độc nhất một chiếc quần dài màu đen tương đối lành lặn để dành mặc khi có công chuyện quan trọng hoặc lên tỉnh. Thường ngày, bà Huyền chỉ mặc chiếc quần xà lỏn vá chằng vá đụp ở nhà để dệt chiếu, chồng bà cũng chẳng hơn gì bà với chiếc quần sờn rách phơi lưng ngoài ruộng.

Troi-khong-phu-long-nguoi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam

Năm đó, hạn hán mất mùa, cả nhà suốt mấy tháng liền chỉ ăn khoai ngô cho đầy bụng. Đã vậy chồng bà còn gặp nạn, mấy con trâu ông chăn thường ngày rất ngoan, không biết hôm ấy bị gì lại nổi điên dùng sừng móc vào một bên chân, húc ông văng ra một khoảng xa. Vết thương chỗ bắp chân rất sâu, máu tuôn ra xối xả. Mấy người làm gần đó thấy vậy, chạy lại lấy khăn rằn buộc ngang đùi ông để cầm máu.  Nghe tin bà Huyền bỏ hết công chuyện, đón đò đưa ông lên nhà thương trên tỉnh để bác sĩ khâu lại.

Vết thương khá nặng nên ông phải nằm lại theo dõi, điều trị vài hôm. Nhưng khổ nổi tiền thuốc men phải trả lên đến 6 đồng 10 xu (1 đồng bằng 100 xu), mà bà Huyền vét hết túi chỉ có được 1 đồng 30 xu. Bà Huyền hết cách bèn đến nhà bà dì ruột duy nhất sống gần nhà thương tỉnh mượn 5 đồng. Bà dì khó chịu nhìn từ đầu đến chân, hỏi nguyên nhân, vặn vẹo đủ điều cả nửa ngày mới đồng ý cho mượn 1 đồng. Đã vậy còn bắt bà Huyền ký giấy nợ trong vòng 1 tháng phải trả lại. Bà Huyền hết cách đành chấp nhận và lăn tay do không biết chữ.

Cầm 1 đồng trong tay mà bà rơi nước mắt. Nhà họ giàu có, lại còn là họ hàng thân thuộc mà lúc khó khăn lại đối xử tệ bạc như thế. Bây giờ còn thiếu 4 đồng, chồng bà biết tính sao đây? Suy nghĩ mãi, cuối cùng bà Huyền đón đò về vay ông hương cả trong làng. Cũng may ông chấp nhận. Mọi việc rồi cũng qua, mùa đông năm đó dịch đậu mùa hoành hành ác liệt, trong làng trẻ nhỏ chết rất nhiều, người lớn thì để lại vết rỗ đầy mặt. May mà trời thương cả nhà bà Huyền không ai bị gì cả.

Mùa xuân năm 1940, cha và em chồng sang Việt Nam thấy con nghèo khổ cũng xót xa. Do quá nghèo khổ, không thể cho con ăn no bụng, nên vợ chồng bà Huyền quyết định đem cô con gái út cho một gia đình ngoài tỉnh nuôi. Nhưng cha và em chồng không đồng ý. Ông đưa cho vợ chồng bà ít tiền để mua bánh trái bán dịp Tết kiếm đồng lời và chứa bài kiếm xâu. Rồi ông cụ lấy hai cái áo lớn (loại áo vải tốt, được may rộng và nhiều lớp để chống rét của người Hoa) đưa cho bà Huyền để bà tháo ra, cắt may lại mấy cái áo nhỏ cho các con mặc Tết. Hôm đưa cha và em chồng ra xe lên Sài Gòn để về Trung Quốc. Em trai thấy anh khổ quá không chịu nổi nên xin cha ở lại để cùng anh chăm lo cả nhà.

Nhiều năm tiếp theo, do cần cù chịu khó ông cùng em và con trai thuê ruộng làm lúa được mùa nên rất trúng, rồi nuôi trâu đẻ bán nghé cũng được giá cao. Hai cô con gái thì ở nhà phụ mẹ dệt chiếu và bán chiếu ngoài chợ.  Trời không phụ lòng người, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Vài năm vất cả cả nhà cũng trả hết nợ. Sau đó, vợ chồng bà còn dư dả tiền xây nhà tường, sắm thêm của cải, mua thêm nhiều đất đai để làm ăn buôn bán. Năm cô con gái út 16 tuổi cũng là năm nhà bà Huyền thuộc dạng giàu có hạng trong làng. Đúng là khổ tận cam lai…

Còn dì bà Huyền trên tỉnh, nhà có bao nhiêu của cải đều bị các con trai phá hết, căn nhà đang ở cũng phải đem đi thế chấp. Hết đường, bà đến xin nương tựa vợ chồng bà Huyền. Ông bà rộng lượng chấp nhận và phụng dưỡng bà cụ đến cuối đời.

05/09/1990

Sưu tầm 

Xem thêm: Đổi khoai tây lấy bao tải vàng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Chỉ vì lòng tham, lão Vương chấp nhận đổi khoai tây lấy bao tải vàng để rồi nhận phải cái kết đắng. Hãy nhớ mọi phúc đức đều sinh ra từ tâm.

Đổi khoai tây lấy bao tải vàng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cứ nghĩ có tiền con cái sẽ ở bên quan tâm chăm sóc, nhưng đến lúc tuổi già cô độc trong căn nhà khang trang rộng lớn vợ chồng tôi mới hối hận: Giá lúc xưa đừng cố kiếm nhiều tiền như thế!

Tuổi già cô độc – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

30 năm gặp lại, nhìn thấy chiếc đồng hồ năm xưa tôi mới hiểu ra nó không đơn thuần là một chiếc đồng hồ, nó là lương tâm của một con người.

Chiếc đồng hồ “lương tâm” – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Tin liên quan

Theo chuyên gia, thay vì bao bọc con nhỏ, cha mẹ nên lưu ý dạy con sớm 6 bài học đắt giá này để chúng có thể thành công sau này.

6 bài học đắt giá cha mẹ nên sớm dạy con: Bao bọc đứa trẻ quá mức sẽ khiến chúng thất bại
0 Bình luận

Nhà khoa học người Mỹ Chris McKay đã làm một thí nghiệm về "hiệu ứng chuột đói". Bài học từ hiệu ứng ngày khiến ai cũng ngạc nhiên.

Bài học về 'hiệu ứng chuột đói': Con cái càng thiếu thốn càng có triển vọng
0 Bình luận

Câu chuyện chàng trai nghèo đổi đời thành người giàu có rồi mất trắng vì không cưỡng lại cám dỗ là một bài học đắt giá về chuyện làm giàu.

Bài học đắt giá từ chuyện chàng trai nghèo trở thành tỷ phú sau 1 đêm: Không thể cưỡng lại cám dỗ, đừng mơ thành người giàu!
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

PC Right 1 GIF
Đề xuất