Tình cuối đời – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau cuộc hẹn, tôi mới thấm thía nhận ra tình cuối đời của mình, đó chính là tình với con với cháu chứ tìm đâu xa.

Diệu Nguyễn Theo dõi

Con dâu xách giỏ bước ra khỏi nhà còn quay đầu lại nhắc: “Má kho cá nhớ mang ra sân sau nha. Con cả ngày ở tiệm nail ngửi mùi hóa chất về nhà lại ngửi mùi cá kho nữa, chịu sao thấu!”.

Đợi nó đi khuất, tôi lẩm bẩm: “Con dâu mà bày đặt chỉ huy, làm như má tao không bằng. Mai mốt tao đi khỏi cho biết mặt. Con dâu là người cuối cùng ra khỏi nhà, con trai và hai đứa cháu nội đã đi làm, đi học từ sớm”.

Chồng tôi qua đời đã 3 năm nay, hai vợ chồng già có lương hưu nên cũng nhàn nhã. Nhưng nay chỉ còn mình tôi nên mọi thứ khá khó khăn, thằng con trai duy nhất thấy vậy thì kêu tôi về ở với vợ chồng nó. Mang tiếng ở nhờ nhà con nhưng mỗi tháng tôi đều chủ động đóng góp tiền nhà, phụ con cơm nước, hầu hạ hai đứa cháu. Vậy mà con dâu có lúc làm tôi bực mình, khó chịu lắm.

Mà nói, tôi sắp có một mối tình cuối đời. Chiều nay gặp mặt nhau tôi sẽ đưa ra một quyết định lớn lao nếu đồng ý về chung sống với người ấy, ông ấy có nhà cửa sẵn sàng đợi tôi. Con dâu tôi sẽ trắng mắt ra vì cái tội không biết nâng niu, tôn trọng mẹ chồng.

Nói về mối tình cuối đời thì tôi quen qua tìm bạn bốn phương trên báo. Ông Sung và tôi là hai tâm hồn cô đơn, đồng điệu gặp nhau. Ông Sung bất mãn với con cái, tôi thì chẳng ưa gì con dâu, hai chúng tôi trao đổi hình ảnh thấy hợp nhãn nên gọi điện nói chuyện qua lại thân tình thắm thiết. Được thời gian thì cả hai hẹn gặp mặt để tính tới chuyện dìu nhau đi nốt quãng đường cuối cùng.

tinh-cuoi-doi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1016

Chúng tôi hẹn nhau tại nhà hàng Tri Kỷ. Ông Sung năm nay 75 tuổi, không khác mấy so với trong hình vừa gặp mặt là tôi chấm liền. Sau giây phút hội ngộ bối rối, tôi và ông Sung mau chóng thân thiết, vừa ăn vừa trò chuyện. Ông Sung cũng thích tôi, khen tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi 70. Tôi mỉm cười bảo: “Em trẻ là nhờ mái tóc mới nhuộm hôm qua đó”. Nụ cười chưa kịp tắt gương mặt tôi liền chuyển sang nhăn nhó vì cơn đau lưng ập đến. Cơn đau từ lưng trên bên phải xuống đến lưng dưới, bác sĩ bảo tôi bị viêm dây thần kinh gì đó. Cơn đau đến rồi đi, chỉ trong 5 -7 phút và tôi phải sống chung với nó suốt đời.

Ông Sung lo lắng hỏi: “Em sao thế?”.

“Chứng đau lưng mãn tính, thường thì đi đâu em cũng mang theo thuốc giảm đau nhưng nay em quên mất”, tôi nói xong liền cập người xuống cho bớt đau. Ông Sung vội đứng dậy đỡ vai tôi, nhưng ông bỗng lạng quạng suýt ngã nếu không nhanh tay vịn vào một cạnh bàn.

Lúc này, đến phiên tôi lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”

Ông Sung đành khai: “Anh bị đau hai khớp gối phải đi chống gậy, nhưng chẳng lẽ đi gặp em lại chống gậy thì quê quá nên anh không mang theo”.

Dù đang đau lưng nhưng tôi cũng ráng dìu ông Sung ngồi trở lại ghế cho an toàn. Trong đầu tôi lúc ấy liền nhảy ra bài toán, nếu tôi về sống chung với ông Sung thì phải thường xuyên hầu hạ như thế này. Mà đường dài chưa biết tính nết ông ra sao, không ở được lại vác mặt về với con cháu thì kỳ lắm. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải quyết định thế nào cho mối tình cuối đời này rồi.

Tuổi già thật vô duyên, hai người đang hẹn hò lãng mạn thì bệnh hoạn lù lù xuất hiện.

Ông Sung kể: “Anh đã cẩn thận mang theo đủ thứ thuốc nào là cao mỡ, đau bao tử, trào thực quản, tiểu đường,… nhưng quyết không mang theo gậy nên mới ra nông nỗi này”.

Tôi cũng trút nỗi niềm: “Em cũng bị cao mỡ máu, loãng xương, rối loạn tiền đình,… rồi còn cả cườm mắt nữa. Anh có tuổi rồi thì nhớ đi khám mắt hằng năm nhé!”.

“Em cũng nhớ theo dõi huyết áp hằng ngày nhé”

“Anh cũng nhớ đi bộ mỗi ngày cho khỏe nhé”

Thế là tôi và ông Sung bỗng trở thành hai người bạn già tâm sự với nhau chuyện thời tiết trở trời, chuyện ốm đau và dặn dò nhau kinh nghiệm thuốc men. Đến khi không còn gì than thở nữa thì tôi mới giật mình kêu lên: “Ôi trời, đến giờ em phải về nấu cơm chiều cho mấy đứa cháu rồi. Mấy con cá đang chờ em kho tiêu ở nhà”. Dù đang đi hẹn hò tôi vẫn nhớ đến bổn phận, nghĩ đến con cháu vậy mà có lúc sôi máu vì ghét con dâu tôi đã muốn dứt áo ra đi.

Ông Sung nói: “Ủa, mình chưa đi đến quyết định cuối cùng mà”

“Em vội quá quên bảo anh, em đã quyết định rồi…”

Ông Sung nghe vậy thì chặn lời: “Để anh nói trước, anh là người định đoạt trước…”

“Chưa gì anh đã lộ thói gia trưởng rồi, thêm một lý do để em không phải tiếc khi quyết định. Chúng ta dừng lại ở đây nhé!”.

Ông Sung thẳng thừng: “Anh cũng muốn thế vì anh nhận ra em đau lưng kinh niên, nay đau mai đau, rước em về anh lại phải hầu hạ em, chưa kể em còn bị bệnh mắt nữa… lỡ có bề nào thì khổ thân anh”.

Tôi nghe vậy liền tự ái đùng đùng: “Anh trù ẻo tôi đấy hả?.Chưa biết ai phải hầu hạ ai đâu nhé, chân anh đi không vững đó. Nãy dìu anh trở về ghế ngồi tôi mệt hụt hơi, chưa kể tiền anh còn đủ thứ bệnh nền….ai mà hầu nổi”.

Ông Sung cười nhạt bảo: “Anh chỉ lỡ lời lo xa thế thôi, em đanh đá ghê gớm nhỉ, hèn gì tối ngày chê trách con dâu”.

Thấy tình hình căng thẳng tôi vội hạ giọng cho xong câu chuyện để còn kịp về nhà nấu cơm: “Thật may cơn đau lưng của em xuất hiện và chân anh đau đúng lúc, đó là tín hiệu nhắc nhở chúng ta đừng vội vàng quyết định, chúng ta đang già đi mỗi ngày, sức khỏe cũng yếu hơn nếu lấy nhau biết vui hưởng hạnh phúc được bao lâu hay chỉ là gánh nặng cho nhau. Anh có căn nhà riêng thì cứ ở tới khi nào không tự chăm sóc bản thân mình được nữa thì sang tên nhà cho con cái, chúng sẽ lo cho anh, còn em tiếp tục về hầu hạ con cháu mai sau có ốm đau nằm một chỗ ít nhiều gì chúng cũng phải hầu hạ lo cho em. Em đã tìm ra tình cuối đời của mình rồi, đó chính là tình với con với cháu chứ tìm đâu xa”.

Ông Sung cũng “hạ nhiệt” bảo: “Ừ, em nói vậy còn nghe được”.

Về tới nhà, tôi nghe lời con dâu mang nồi cá ra sân sau kho tiêu thật ngon lành. Hơn lúc nào hết tôi thấy mái nhà của con cháu vẫn đẹp vẫn ấm cúng hơn bất cứ nhà ai, dù con dâu có những lúc cãi mẹ chồng, dù con trai có lúc gắt gỏng mẹ ruột, dù hai cháu nội có những lúc làm tôi bận rộn.

Khi chia tay ông Sung ở cửa nhà hàng tôi dặn dò kèm chút mỉa mai: “Anh nhớ ra tiệm thuốc ở góc đường kia mua cây gậy để chống chân đi về cho vững vàng khỏi té nhé!”.

Ông Sung nghe vậy cũng chẳng vừa: “Từ giờ trở đi em đừng nhí nhảnh lên báo lên mạng tìm tình yêu, tìm chồng bốn phương nữa nhé. Lo mà hầu con cháu đi!”.

Xem thêm: Có 1 kiểu hiểu thảo "giả tạo" của con cái

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Cuộc giải cứu các cầu thủ nhí Thái Lan vào năm 2018 là một câu chuyện nhân văn về tình người, tình đoàn kết, không phân biệt sắc tộc, giới tính, quốc tịch...

Cuộc giải cứu các cầu thủ nhí Thái Lan - Câu chuyện nhân văn về tình người, tình đoàn kết
0 Bình luận

"Hồi đó, khi cậu ấy luôn ăn hết cả thịt lẫn xương con gà, cả đội đều cười cho đến khi biết lý do đằng sau... Tất cả đều cảm thấy hổ thẹn".

Câu chuyện cảm động về cố cầu thủ Christian Atsu và bài học sâu sắc dành cho tất cả chúng ta
0 Bình luận

 “Điều con học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy sống thật tốt và đi theo con đường riêng của mình...".

Câu chuyện 'cậu bé trên xe buýt' - Đừng để ý đến ánh mắt người khác
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 5 giờ trước
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 06/07
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/07
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 04/07
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất