Thức ăn thừa – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi sẽ không ngại khi nhận “thức ăn thừa” của hai bác dù đã biết sự thật. Bởi đó là sự tử tế, tình yêu thương mà hàng xóm đã dành cho chàng trai trẻ xa quê như tôi.

Diệu Nguyễn Theo dõi

Tôi sống một mình trong căn trọ nhỏ ở khu phố này cũng đã hơn 2 năm. Ngày mới chuyển tới tôi cứ nghĩ mình sẽ sống khép kín vì không có nhu cầu hay mong muốn giao du với ai. Ấy vậy mà cuộc đời lại ưu ái tặng tôi một gia đình hàng xóm tuyệt vời.

Hàng xóm của tôi là cặp vợ chồng lớn tuổi đã về hưu. Bác trai ít nói, hiền lành, còn bác gái thì vui tính, hay cười, nói chuyện rất duyên dáng, dễ mến. Con cái của hai bác đều đã lập gia đình và định cư ở nước ngoài.

Ngày đầu tôi đến sống, chưa kịp sắp xếp đồ đạc thì bác gái đã gõ cửa hỏi cần hỗ trợ gì không. Rồi bác còn nhiệt tình hỏi tôi chuyện ăn uống, nấu nướng như thế nào. Biết tôi sống một mình, không thích nấu nướng, chỉ ăn cơm hàng cháo chợ qua ngày thì bác thở dài rồi lắc đầu.

Một ngày chủ nhật nọ, tôi không phải đi làm nên quẩn quanh trong phòng, đến trưa thì ra quán gần đó mua cơm hộp về ăn. Lúc về tới phòng thì thấy bác gái bưng tô canh nóng hổi sang. Bác ra hiệu cho tôi bưng giúp cô canh và nói: “Bác lỡ nấu hơi nhiều, hai vợ chồng già không ăn hết, con ăn phụ vợ chồng bác nhé!”.

Lúc đó tôi ngại ngùng định từ chối nhưng thấy ánh mắt chân thành của bác và nghĩ canh thừa bỏ đi cũng tiếc nên tôi nhận lấy và không quên nói lời cảm ơn. Tô canh hôm đó không chỉ ngon mà còn khiến tôi nhớ mẹ kinh khủng. Dù hàng xóm nói là thức ăn thừa nhưng tôi vẫn thấy biết ơn vô cùng.

Từ hôm ấy, thức ăn thừa nhà bác hàng xóm bỗng trở thành bữa ăn chính của tôi. Mỗi khi bác nấu món ngon, dù là canh chua, thịt kho, cá kho hay chè thì tôi đều được bác “chia phần” cho.

Lần nào đưa đồ ăn cho tôi bác cũng bảo: “Đồ ăn nhà bác nấu dư, con đừng ngại nhé”. Dù vậy, tôi vẫn tin đó không phải là thức ăn thừa. Bởi chúng còn nóng hổi, được bày biện sạch sẽ, cẩn thận vô cùng.

Không chỉ thường xuyên cho đồ ăn, hai bác còn hay hỏi han khi thấy tôi đi làm về muộn, nhắc tôi đi xe cẩn thận.

thuc-an-thua-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong-1054

Ngược lại, mỗi lần về quê, tôi đều mua trái cây, đặc sản để biếu hai bác. Những lần như thế, hai bác nhận quà nhưng hơi buồn. Có lần, bác trai căn dặn tôi: “Cháu đừng làm vậy, nhận đồ ăn thừa mà phải tốn tiền mua cái khác tặng lại cho bác thì bác không vui đâu. Mình là hàng xóm mà, thương nhau thì cho nhau miếng cơm chén nước, có gì to tát đâu. Con đừng có nghĩ nhiều nhé!”. Tôi giải thích, cây trái vườn nhà, ba mẹ tôi gửi tặng thì hai bác mới vui hơn một chút.

Một lần nọ, tôi cầm túi trái cây đem sang cho hai bác, vừa bước đến cửa sau thì nghe tiếng hai bác trò chuyện. “Tôi đã nói là thức ăn thừa để nó khỏi ngại. Vậy mà lần nào về quê, nó cũng mang trái cây, quà bánh lên để biếu. Con trai mới lớn mà chịu khó mang vác quà quê cồng kềnh, nhìn mà thương hết sức”, bác gái tâm sự với chồng.

Bác trai cười, tiếp lời vợ: “Nay tôi đi siêu thị, thấy cái áo sơ mi đẹp quá nên mua cho nó. Khi nào nó từ quê lên, bà mang sang nhưng nhớ nói là áo cũ của con trai mình. Bà cứ nói áo đẹp mà cất lâu trong tủ thì phung phí, đưa cho nó mặc đỡ tiếc”.

Nghe cuộc trò chuyện của hai bác mà tôi rưng rưng nước mắt. Không muốn hai bác biết, tôi vội vã quay về phòng trọ.

Tôi sống xa quê, ở thành phố lớn này vừa mưu sinh vừa gồng mình chống chọi với cô đơn. Nhưng nhờ có vợ chồng bác, tôi thấy lòng mình ấm lại. Bây giờ, mỗi ngày đi làm về, tôi không còn thấy căn phòng lạnh lẽo, hiu quạnh nữa. Chỉ cần nghe tiếng gọi “Cháu ăn cơm chưa?” từ nhà hàng xóm, là thấy tôi lại như được về nhà, sum vầy bên bố mẹ.

Dù biết được sự thật nhưng tôi sẽ giấu bí mật này cho riêng mình và tiếp tục nhận “thức ăn thừa” hai bác mang cho.

Xem thêm: Tri kỷ trong đời – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Tin liên quan

Giữa ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, ông ngỡ như thấy bóng bà Sáu ngồi bên bếp, mỉm cười bảo: “Ông ơi, khuya rồi, đi ngủ sớm ông ơi…”

Ngọn đèn trên sông – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Câu chuyện về Khôi và cô Hạnh không chỉ là câu chuyện của một học trò thành đạt biết ơn thầy cô, mà còn là bài học lớn về ơn nghĩa ở đời.

Ơn người đưa đò – Câu chuyện nhân văn xúc động
0 Bình luận

Người phụ nữ 46 tuổi bị suy tim giai đoạn cuối đã được các bác sĩ Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 ghép tim nhân tạo bán phần để duy trì sự sống.

Việt Nam lần đầu ghép tim nhân tạo để duy trì sự sống cho người phụ nữ 46 tuổi
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 18 giờ trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 2 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
Người có 4 đặc điểm này về già “vận đỏ như son” đi đâu cũng gặp quý nhân tương trợ, đó là gì?

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.

Thanh Tú
Thanh Tú 16/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất