Phân chia tài sản – Câu chuyện gia đình đáng suy ngẫm
Chỉ vì cách phân chia tài sản không công bằng của bố mà khiến anh trai tôi bỏ nhà ra đi. Chẳng lẽ trong mắt ông, chúng tôi không là gì sao?

Mẹ tôi mất được 5 năm rồi. Trong thời gian này, vợ chồng anh cả sống cùng với bố, còn vợ chồng tôi sống ở nhà riêng, cách nhà bố chưa tới 10km. Đều đặn cuối tuần, gia đình lại sum họp, nấu ăn, trò chuyện vui vẻ như lúc mẹ còn sinh thời. Anh em tôi rất thương mẹ, dù bà đã mất khá lâu nhưng chúng tôi không lúc nào là không nhớ tới bà.
Vậy mà năm ngoái, bố lại dẫn một người phụ nữ khác về sống chung. Bà ấy là người trong xóm, cũng góa chồng, vì là dân buôn bán nên tính tình cũng ăn nói cũng khá chua ngoa, đanh đá. Bố bảo chúng tôi chấp nhận người đàn bà ấy, không cần gọi bà là mẹ mà chỉ cần gọi là dì. Để sau này về già có người bầu bạn, thủ thỉ tâm sự. Dù bất mãn nhưng vì thương bố anh em tôi vẫn đồng ý, để người phụ nữ đó vào nhà sống với tư cách vợ 2 của bố.

Sau một thời gian sống cùng, dì ấy không an phận, bắt đầu lấy nhiều lý do để đuổi vợ chồng anh cả ra ngoài sống. Sau nhiều lần mâu thuẫn, nhất là sau đám giỗ của mẹ tôi, anh em tôi đã thể hiện thái độ không ưa mẹ kế ra mặt. Thế là bố quyết định chia tài sản để anh cả có đất xây nhà riêng. Như thế anh em chúng tôi sẽ an phận, không can thiệp vào chuyện vợ chồng bố nữa.
Nhưng cách ông chia tài sản của bố làm anh em chúng tôi không thể tin được. Bố chỉ cho anh tôi một mảnh đất nhỏ, vừa đủ xây nhà thôi. Còn tôi, bố lấy lý do tôi là con gái đã có chồng, cũng đã có nhà riêng nên không cho đất nữa mà chỉ cho 50 triệu. Không những thế, bố tôi còn "rộng lượng" chia phần tài sản cho con riêng của dì, 3 đứa con trai, mỗi đứa sẽ nhận một phần đất giống như anh trai tôi.
Anh em tôi phản đối kịch liệt nhưng bố bảo ý mình đã quyết, nếu anh tôi không phục thì tự mua đất mà ở, ông không cho nữa. Anh tôi giận dữ bảo vợ thu dọn đồ đạc, ôm di ảnh của mẹ dọn đi nơi khác ở. Trước khi đi anh còn thẳng thừng tuyên bố sẽ không bao giờ bước chân về nhà nữa, kể cả lúc bố mất. Tôi cũng giận bố đến run tay chân, thật không ngờ, ông lại đối xử với con ruột mình một cách bất công đến thế.
Vì chuyện chia tài sản mà gia đình tôi tan đàn xẻ nghé. Tôi không hiểu tại người bố hiền lành, thương con ngày xưa lại trở thành như vậy? Có cách nào để đòi lại quyền lợi chính đáng của anh em tôi không?
(Theo aFamily)
Đọc thêm
Lúc chia tài sản thì bố mẹ không công bằng, đến lúc bệnh tật thì lại muốn vợ chồng tôi chăm sóc chu đáo. Công bằng đối với bố mẹ là vô nghĩa…
Công ty cũ tôi nghỉ việc đã 5 năm bỗng gọi điện thoại báo tôi tới lĩnh 50 triệu. Cầm số tiền đó trên tay tôi mới thực sự hiểu thế nào là sự ấm áp tình người.
Thấy người nghèo đáng thương, phú ông cho bò với hy vọng người nghèo sớm thoát khỏi cảnh khốn khó. Nhưng do không có sự kiên định, người nghèo đã tự phá vỡ tương lai của mình.
Tin liên quan
Người xưa dặn: "Cây âm vào cửa, gia đình bất an", vậy nhưng cây mang âm khí nặng là những cây nào vậy?
Tôi là người mẹ 57 tuổi đã nghỉ hưu, con trai tôi năm nay 31 tuổi. Lúc tôi bắt đầu về hưu cũng là lúc con trai tôi lập gia đình.
Cũng vì thương con gái mà mẹ giấu giếm cho vay tiền không để con rể biết, sợ anh ta tự ái khi phải nhờ vả sự giúp đỡ của nhà vợ.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.