Nợ người dễ trả, nợ mình mới khó trả: Bài học cuộc sống đến từ con người cao thượng

Trong cuộc sống, nợ người dễ trả hơn nợ mình. Đôi khi, chúng ta nợ bản thân một lời xin lỗi vì sai lầm do chính mình gây ra.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi năm nay đã gần bảy mươi tuổi, chứng kiến biết bao câu chuyện ở đời này, nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được.

Đó là câu chuyện xảy ra ở ký túc xá khi tôi học năm cuối Đại học. Hôm đó, chúng tôi đi tập quân sự, chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại. Đó chính là S, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều, tôi quay lại phòng, sắp xếp lại đồ đạc cá nhân thì phát hiện ra một chỉ vàng của tôi đã không cánh mà bay.

Chỉ vàng này cha mẹ cho tôi để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi. Mọi người trong phòng đồng ý với yêu cầu của tôi đó là khám tư trang của họ. Tuy nhiên, cuộc khám xét không thành công. Qua nhận định của chúng tôi dựa vào thái độ hoang mang của S, chúng tôi tin rằng S đã giả ốm ở lại phòng để lấy cắp chỉ vàng.

Sự việc được báo cáo lên ban lãnh đạo ký túc xá. Theo lời bảo vệ ký túc, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Dù S vẫn khẳng định mình không hề lấy cắp chỉ vàng nhưng nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và kết luận thủ phạm trộm vàng là S.

loi-xin-loi-muon-mang-vi-do-oan-cho-ban-trom-vang-1
Ảnh minh họa.

Sau đó 1 tuần, tôi thấy S mang một bao tải mì sợi ra ga tàu gửi về quê. Khi được tôi hỏi lấy tiền đâu mà mua mì sợi, S không nói gì chỉ ôm mặt khóc.

Học lực của S rất khá thế nhưng năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình.

Chúng tôi háo hức nhận tấm bằng tốt nghiệp và được phân công công tác. Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Nhà trường cũng có công văn gửi về địa phương S sinh sống, đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ, thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.

Sau nhiều năm trôi qua, một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn duy trì việc liên lạc với nhau. Chỉ có S là không ai biết rõ đang ở đâu và làm nghề gì. Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.

Qua thời gian, tôi cũng chẳng còn nhớ đến vụ mất chỉ vàng năm nào. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xã hội biết đến.

Sau khi tôi đã nghỉ hưu, một hôm, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi mở ra đọc, lá thứ chỉ vỏn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm. Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính".

Lá thư không ký tên của người viết. Tôi cũng không còn nhận ra được chữ đó là của ai nữa, chỉ đoán chắc là thư của S. Trong chiếc hộp giấy nhỏ là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa.

Lúc này, tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. S là sinh viên nghèo nhất lớp, bố S mất sớm, mẹ S phải vất vả nuôi anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà S đã có lúc phạm sai lầm mà ăn trộm chỉ vàng của tôi. Tôi hối hận vì nếu lúc đó tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ đã không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.

Mấy ngày sau khi nhận được lá thư với chỉ vàng, tôi dường như mất ăn, mất ngủ. Trong lòng tôi chỉ thấy nỗi ân hận về chuyện đã qua. Tôi đợi S đến gặp, tôi sẽ xin lỗi S vì tôi đã thiếu sự thông cảm và lòng vị tha với cậu ấy.

Một buổi sáng, nghe tiếng chuông cửa, tôi vội chạy ra mở. Nhìn thấy H với vẻ mặt trầm tư khác hẳn những lần gặp gỡ trước kia. Tôi kéo H vào nhà và nói ngay: "Tôi vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó đã trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi".

H lúc này bước đến bên tôi là nói: "Anh P, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh". Nói xong, H khóc rống lên. Tôi thì vô cùng bàng hoàng, không thể tin đó là sự thật.

Khi đã bình tĩnh hơn, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi. 

loi-xin-loi-muon-mang-vi-do-oan-cho-ban-trom-vang-2

Tìm hiểu khắp nơi, chúng tôi mới biết được chút thông tin về S. Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khïnh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi.

Chúng tôi lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó, S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. S trông già hơn so với tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.

Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói: "Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp".

Đêm đó, chúng tôi mới biết, hồi còn là sinh viên, những ngày được nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Với những gì mà chúng tôi đổ oan, nếu S không có nghị lực, không có lòng tin có thể đã dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.

Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và nói xin lỗi: "Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào".

S mỉm cười và nói: "Ông đã trả hết nợ rồi". Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói: "Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình".

Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Một con người khốn khó và giản dị như vậy lại có tâm hồn lớn lao và cao thượng.

Xem thêm: Chuyện ông lão mất điện thoại tại nhà hàng và bài học "cho người khác một con đường lui"

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Khi mở lần lượt từng chiếc đĩa nhạc ra xem, người mẹ thấy vẫn là những dòng chữ ấy. Bà bật khóc nức nở, thầm nghĩ, giá như lời yêu thương có thể đến sớm hơn.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể bởi đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao
0 Bình luận

Câu chuyện là bài học sâu sắc cho các bậc cha mẹ, đặc biệt ở cái tuổi gần đất xa trời, để không phải ngậm ngùi xót xa những ngày cuối đời.

Xót xa người mẹ già vay tiền ngân hàng cho con: Bài học đắt giá cho những ai đang làm cha mẹ
0 Bình luận

Lời nói của thầy giáo khiến cậu học trò trộm đồ của bạn rơi nước mắt. Kể từ đó, cậu không bao giờ lặp lại sai lầm của mình nữa.

Lòng bao dung của thầy giáo đã cảm hóa cậu học trò trộm đồ của bạn
0 Bình luận

Thỉnh thoảng, Tâm quay lại quán phở ngày xưa, cố lục tìm lại cho mình kỷ niệm về người bố đẩy bát phở có thịt sang chỗ con trai rồi ăn bát không có thịt. Chàng trai gọi hai bát phở rồi lặng nhìn, thấy lòng thổn thức đến xót xa.

Bát phở không thịt của bố và nỗi day dứt khắc sâu trong tâm trí người con trai
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất