Nợ người dễ trả, nợ mình mới khó trả: Bài học cuộc sống đến từ con người cao thượng

Trong cuộc sống, nợ người dễ trả hơn nợ mình. Đôi khi, chúng ta nợ bản thân một lời xin lỗi vì sai lầm do chính mình gây ra.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi năm nay đã gần bảy mươi tuổi, chứng kiến biết bao câu chuyện ở đời này, nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được.

Đó là câu chuyện xảy ra ở ký túc xá khi tôi học năm cuối Đại học. Hôm đó, chúng tôi đi tập quân sự, chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại. Đó chính là S, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều, tôi quay lại phòng, sắp xếp lại đồ đạc cá nhân thì phát hiện ra một chỉ vàng của tôi đã không cánh mà bay.

Chỉ vàng này cha mẹ cho tôi để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi. Mọi người trong phòng đồng ý với yêu cầu của tôi đó là khám tư trang của họ. Tuy nhiên, cuộc khám xét không thành công. Qua nhận định của chúng tôi dựa vào thái độ hoang mang của S, chúng tôi tin rằng S đã giả ốm ở lại phòng để lấy cắp chỉ vàng.

Sự việc được báo cáo lên ban lãnh đạo ký túc xá. Theo lời bảo vệ ký túc, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Dù S vẫn khẳng định mình không hề lấy cắp chỉ vàng nhưng nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và kết luận thủ phạm trộm vàng là S.

loi-xin-loi-muon-mang-vi-do-oan-cho-ban-trom-vang-1
Ảnh minh họa.

Sau đó 1 tuần, tôi thấy S mang một bao tải mì sợi ra ga tàu gửi về quê. Khi được tôi hỏi lấy tiền đâu mà mua mì sợi, S không nói gì chỉ ôm mặt khóc.

Học lực của S rất khá thế nhưng năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình.

Chúng tôi háo hức nhận tấm bằng tốt nghiệp và được phân công công tác. Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Nhà trường cũng có công văn gửi về địa phương S sinh sống, đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ, thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.

Sau nhiều năm trôi qua, một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn duy trì việc liên lạc với nhau. Chỉ có S là không ai biết rõ đang ở đâu và làm nghề gì. Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.

Qua thời gian, tôi cũng chẳng còn nhớ đến vụ mất chỉ vàng năm nào. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xã hội biết đến.

Sau khi tôi đã nghỉ hưu, một hôm, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi mở ra đọc, lá thứ chỉ vỏn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm. Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính".

Lá thư không ký tên của người viết. Tôi cũng không còn nhận ra được chữ đó là của ai nữa, chỉ đoán chắc là thư của S. Trong chiếc hộp giấy nhỏ là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa.

Lúc này, tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. S là sinh viên nghèo nhất lớp, bố S mất sớm, mẹ S phải vất vả nuôi anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà S đã có lúc phạm sai lầm mà ăn trộm chỉ vàng của tôi. Tôi hối hận vì nếu lúc đó tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ đã không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.

Mấy ngày sau khi nhận được lá thư với chỉ vàng, tôi dường như mất ăn, mất ngủ. Trong lòng tôi chỉ thấy nỗi ân hận về chuyện đã qua. Tôi đợi S đến gặp, tôi sẽ xin lỗi S vì tôi đã thiếu sự thông cảm và lòng vị tha với cậu ấy.

Một buổi sáng, nghe tiếng chuông cửa, tôi vội chạy ra mở. Nhìn thấy H với vẻ mặt trầm tư khác hẳn những lần gặp gỡ trước kia. Tôi kéo H vào nhà và nói ngay: "Tôi vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó đã trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi".

H lúc này bước đến bên tôi là nói: "Anh P, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh". Nói xong, H khóc rống lên. Tôi thì vô cùng bàng hoàng, không thể tin đó là sự thật.

Khi đã bình tĩnh hơn, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi. 

loi-xin-loi-muon-mang-vi-do-oan-cho-ban-trom-vang-2

Tìm hiểu khắp nơi, chúng tôi mới biết được chút thông tin về S. Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khïnh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi.

Chúng tôi lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó, S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. S trông già hơn so với tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.

Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói: "Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp".

Đêm đó, chúng tôi mới biết, hồi còn là sinh viên, những ngày được nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Với những gì mà chúng tôi đổ oan, nếu S không có nghị lực, không có lòng tin có thể đã dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.

Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và nói xin lỗi: "Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào".

S mỉm cười và nói: "Ông đã trả hết nợ rồi". Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói: "Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình".

Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Một con người khốn khó và giản dị như vậy lại có tâm hồn lớn lao và cao thượng.

Xem thêm: Chuyện ông lão mất điện thoại tại nhà hàng và bài học "cho người khác một con đường lui"

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Khi mở lần lượt từng chiếc đĩa nhạc ra xem, người mẹ thấy vẫn là những dòng chữ ấy. Bà bật khóc nức nở, thầm nghĩ, giá như lời yêu thương có thể đến sớm hơn.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể bởi đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao
0 Bình luận

Câu chuyện là bài học sâu sắc cho các bậc cha mẹ, đặc biệt ở cái tuổi gần đất xa trời, để không phải ngậm ngùi xót xa những ngày cuối đời.

Xót xa người mẹ già vay tiền ngân hàng cho con: Bài học đắt giá cho những ai đang làm cha mẹ
0 Bình luận

Lời nói của thầy giáo khiến cậu học trò trộm đồ của bạn rơi nước mắt. Kể từ đó, cậu không bao giờ lặp lại sai lầm của mình nữa.

Lòng bao dung của thầy giáo đã cảm hóa cậu học trò trộm đồ của bạn
0 Bình luận

Thỉnh thoảng, Tâm quay lại quán phở ngày xưa, cố lục tìm lại cho mình kỷ niệm về người bố đẩy bát phở có thịt sang chỗ con trai rồi ăn bát không có thịt. Chàng trai gọi hai bát phở rồi lặng nhìn, thấy lòng thổn thức đến xót xa.

Bát phở không thịt của bố và nỗi day dứt khắc sâu trong tâm trí người con trai
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 3 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất