Không thương ba mẹ mình thì thương ai? – Câu chuyện đáng suy ngẫm
“Chúng ta còn ở gần ba mẹ được bao lâu nữa?”, một người thầy hỏi các học trò của mình. Câu trả lời của thầy ngay sau đấy đã khiến bọn trẻ không ngừng rơi nước mắt.

Đi học như tụi con cả ngày chỉ gặp ba mẹ chừng 1 tiếng đồng hồ, đầu ngày thì vội vã, cuối ngày lại mệt mỏi. Tính như vậy thì một tháng các con chỉ gặp ba mẹ được khoảng 30 giờ và một năm được khoảng 360 giờ, tương đương với 15 ngày.
Hầu hết ba mẹ tụi con đều ở tuổi ngoài 50 và với một người ở độ tuổi 50 thì thật khó để biết được ngày mai sẽ như thế nào khi mỗi ngày đều phải đối mắt với cuộc sống đầy căng thẳng, lo âu và tính toán.
Giả sử ba mẹ các con còn sống thêm 20 năm nữa, thế tụi con cũng chỉ còn 300 ngày ở cùng với ba mẹ thôi.
Còn nếu họ chỉ sống đến tuổi 60 thì số ngày ở cùng sẽ giảm đi một nửa, 150 ngày, nghĩa là 5 tháng.
Còn nếu có bất trắc gì đó xảy ra, ngày mai học chẳng còn thì các con chỉ còn 1 giờ tối nay để trò chuyện cùng họ mà thôi.
Khi nghĩ chỉ còn 1 giờ, các con sẽ quý trọng đến nhường nào 60 phút đó. Các con sẽ không còn trách móc, cũng còn còn giận hờn hay so sánh này kia về họ nữa.

Trong 1 giờ ít ỏi đó, các con hãy nói chuyện thật nhiều cùng với ba mẹ mình nhé, hãy kể cho họ nghe những điều các con chôn giấu trong lòng, những suy tư các con luôn trăn trở, hãy nói về ước mơ, hãy hỏi cha mẹ về những lời khuyên để ba mẹ thấy con thương và cần họ đến nhường nào.
Trong 1 giờ ít ỏi đó, hãy làm cho căn nhà của các con thêm rộn rã tiếng cười, tràn ngập tình yêu thương. Nhà của mình mà, sao lại biến nó trở thành chốn trọ, các con nhỉ? Ba mẹ của mình mà, sao lại biến họ trở thành những người dưng? Yêu thương của mình mà, sao lại phải chôn giấu? Ân huệ của mình mà, sao lại phải chối từ?
Mình chỉ còn vỏn vẹn 1 giờ thôi…. Ba mẹ của mình mà, sao mình lại không thương!
Đọc thêm
Chị dâu nhờ tôi trông hộ con, đến khi thấy 1 nốt muỗi đốt trên chân bé thì tức giận bảo tôi là đứa “nhân cách có vấn đề”. Đang yên lành tự nhiên đi làm phúc để rồi phải tội!
Anh chưa từng nghĩ rằng lần ghé thăm ân nhân giúp người bố đã khuất lại giúp anh tìm được gia đình mới, nơi anh có mẹ, có cha, có trọn vẹn tình yêu thương chưa một lần biết đến.
Sau cuộc phẫu thuật mẹ chồng đề nghị đến nhà tôi dưỡng bệnh, nào ngờ chuỗi ngày sau đó lại ồn ào rôm rả khiến tôi mệt mỏi, chán nản không muốn về nhà.
Tin liên quan
“Vọng tử thành long” (mong con thành rồng) là ước nguyện của Tào Tháo và Viên Thuật. Nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực.
Dĩ hòa vi quý" có phải là cách đối xử "ba phải", "giữ mình", hòa đồng vui hay là mang ý nghĩa sâu xa khác? Hãy cùng tìm hiểu nhé!
Hồ Thích từng nói: “Trên đời đáng ghét nhất là một bộ mặt tức giận; điều đáng buồn nhất trên đời là tỏ ra bộ mặt tức giận với người khác, còn khó chịu hơn cả bị đánh mắng”.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.