Kết thúc và bắt đầu - Truyện ngắn xúc động

Những câu hỏi cứ trao qua đổi lại giữa hai vợ chồng già. Xen lẫn tiếng khóc oe oe, người ta nghe tiếng cười giòn của ông, tiếng nức nở của bà, hòa vào tiết trời Đông lạnh hanh hao…

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Đám tang chiều muộn. Những vàng mã, tiền vàng bay lả tả trong một ngày Đông ảm đạm. Người ta lặng lẽ kéo nhau đi về. Qua cánh đồng làng, qua tới dãy phi lao hun hút gió. Những cái bóng lặng lẽ, buồn, u tịch. 

Một người nữa lại ra đi, khi tuổi xuân đang phơi phới. Nhưng đối với gia đình, thì đó là một sự giải thoát. Bởi gần 19 năm qua, dường như mỗi ngày trôi đi là một sự cố gắng dài vô tận của đôi vợ chồng già. Họ đã gồng mình lên để chiến đấu với những khó khăn chồng chất trong cuộc sống. 

Ông bị cụt một bên chân, cộng thêm việc nhiễm chất độc da cam ở chiến trường năm ấy. Bà - cô thanh niên xung phong trẻ đẹp, cũng bước ra từ cuộc chiến tranh. Hai người gặp gỡ tình cờ khi cùng nhau vào bệnh viện xét nghiệm, làm thủ tục, hồ sơ để nhận chế độ của nhà nước.

 Run rủi thế nào, hỏi qua hỏi lại về những vết thương chiến tranh, về những năm tháng cùng nhau chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, thế mà lại quen nhau. Nghe đâu đơn vị ông từng đi qua con đường nơi bà làm thanh niên xung phong. Vậy mà thời chiến không gặp, may mắn thời bình lại được ngồi trò chuyện cùng nhau.

Hai con người ấy, vì thương, cảm mến, thấu hiểu những gian nan mà cuộc chiến tranh khốc liệt gây ra mà đến với nhau. Ngày hai người quyết định về chung một nhà, cũng chỉ có vài mâm cơm, báo cáo tổ tiên, ông bà. Thêm vài người đồng đội cũ. 

Mừng mừng tủi tủi khi họ được nên đôi. Những mất mát thuở chiến tranh, đổi lại họ được gần nhau thêm những ngày đất nước không bom đạn. Tưởng như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

 Ngày bà mang bầu đứa con đầu lòng, ông như một đứa trẻ, vui vẻ, xăng xái chạy đi phòng khám, đi bệnh viện, xét nghiệm đủ đầy mọi thứ. Mong lo cho vợ, cho con được một nơi ăn chốn ở đàng hàng ngay khi vừa sinh.

Nhưng… Ngày mưa gió bập bùng rơi trên mái nhà. Đứa trẻ oe oe chào đời. Nó đã đạp bụng mẹ chui ra sớm hơn dự tính. Cũng chẳng kịp lên bệnh viện, nên bà đỡ đẻ bên xóm đã vội vàng chạy qua. 

Thằng bé đỏ hỏn, đầu vẹo sang một bên, không một tiếng khóc. Khi bà đẻ giơ tay, tét vào mông nó một phát thật mạnh, nó mới e lên một tiếng đầy khó nhọc. Dự cảm không lành xảy đến. Nó đã bị nhiễm chất độc da cam từ hai vợ chồng. Sau ca đỡ đẻ đó, bà bên xóm trốn biệt. Dường như bà sợ điều gì đó. 

Bà sợ mình là nguyên nhân gây ra những bất trắc của thằng nhỏ. Bởi bấy lâu nay, đỡ đẻ trong làng biết bao nhiêu ca nhưng chưa bao giờ bà thấy một đứa trẻ như thế. Người nó èo uột, miệng méo xệch, tiếng khóc cũng đầy khó nhọc, giống như có cục gì đó chèn ngay cổ nó.

Nhưng vợ chồng ông bà thì biết, họ đã bất chấp mọi khuyên can của bác sĩ để cho đứa con duy nhất của mình chào đời. Mới hai hôm thôi, cả hai ông bà đã tất tả đưa nó đi bệnh viện, vì có triệu chứng chướng bụng và khó thở. 

Rồi cứ thế, những năm tháng dài, từ lúc lọt lòng cho đến lúc trưởng thành, nó vẫn thường xem bệnh viện là nhà và nhà chỉ là nơi trú ngụ tạm bợ. Mấy lần cán bộ lao động thương binh xã hội vào đến nhà, nhìn cảnh gia đình, mọi người không khỏi thương cảm, ái ngại. 

ket-thuc-va-bat-dau-truyen-ngan-xuc-dong

Thằng bé nằm bất động, nó ý thức được mọi việc xung quanh xảy ra nhưng toàn bộ cơ thể không di chuyển được. Khi mọi người trò chuyện, nó cũng mỉm cười đáp lại.

Hằng ngày, ngoài đồng lương thương binh, và trợ cấp dành cho người nhiễm chất độc da cam, trợ cấp tàn tật của hai cha con, bà mẹ được thêm trợ cấp một lần của chế độ thanh niên xung phong. 

Vậy là cứ nhờ những đồng lương ít ỏi đó để đi bệnh viện, trạm xá, khám chữa bệnh liên miên hằng năm. Ông thành thạo về đan lát, thỉnh thoảng chặt ít tre về nhà, làm mấy cái giỏ, bán lại cho cánh bán buôn ngoài chợ. Bà ngồi đan len, chờ tới mùa Đông để trưng ra những chiếc khăn, chiếc mũ hoặc móc thêm vài dụng cụ mà khách yêu cầu.

***

Những mảnh đời méo tròn ấy, cứ nương tựa nhau vượt qua những bão bùng của cuộc sống để vươn lên. Một bữa, ông thấy thằng nhóc tự nhiên ngồi dậy, nó nói lí nhí trong miệng:

- Cha ơi, mẹ ơi, giúp con đi vệ sinh.

Đó là một buổi sáng mùa Đông, tiết trời lành lạnh, khi hai ông bà đang lục tục chuẩn bị bữa sáng. Một niềm vui lớn lao sau hơn 18 năm nuôi con. Người cha, người mẹ đứng ở cửa, dàn dụa nước mắt. 

Vui sướng vì cuối cùng, đứa con mình rứt ruột đẻ ra cũng đã cất tiếng nói. Cựa mình để lùi xa vết đen, mốc của tấm chiếu hằng ngày, gương mặt nó rạng rỡ niềm vui.

Khi đón nhận tiếng gọi đó, ông bà tưởng rằng quãng đời sau này, mình sẽ bớt vất vả, lao lực hơn, vì phép màu kỳ diệu đã biến thằng bé từ một đứa ù lì, không nói, không cười, không di chuyển được nay nó đã làm được những điều ngược lại. 

Nhưng không… có lẽ đó là tín hiệu cuối cùng giúp ông bà bớt đi phần nào day dứt. Chỉ một tuần sau cái ngày đặc biệt đó, thằng nhóc đã mãi mãi ra đi mà không một lời từ biệt.

***

Ngôi nhà vốn đã cô quạnh, nay còn vắng vẻ và đìu hiu. Hai bóng già lầm lũi trong ánh đèn hiu hắt mỗi chiều. Mọi người đều bảo, đó là một sự giải thoát, giải thoát cho cả thằng nhóc và cả cuộc trời thăng trầm của cha mẹ nó. Nhưng người mẹ không chấp nhận được sự mất mát đó.

 Dù sao suốt gần 19 năm qua, bà đã vất vả cáng đáng việc gia đình, việc chăm bẵm cho con. Thì bây giờ có thêm vài năm, 5 năm, hay 10 năm nữa, bà vẫn cố được. Miễn là còn bóng dáng thằng bé nằm đó. Để mỗi lần, đi ra đi vào, bà vẫn thấy ấm cúng.

***

Kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, hôm nay, ông bận một chiếc áo màu xanh đậm, bộ quân phục chỉnh tề, thêm mấy huân huy chương, đi gặp gỡ bạn bè. Sáng nay, bà cũng lục tục lo liệu quần áo, cơm nước sớm cho ông để chút có đồng đội đến, ông chỉ việc lên xe đi. Có tiếng ông nhắc nhẹ:

- Hay bà cũng đi với tui, chúng mình đều là bộ đội hết cả, ngại xá gì.

Bà bối rối:

- Thôi, dầu gì ông cũng là người chiến đấu, ông đi với bạn bè. Tui già rồi, cũng chẳng biết tới đó gặp được ai còn, ai mất. Lứa thanh niên xung phong bây giờ, mỗi người một nơi rồi.

Nói là nói thế nhưng ông nhận thấy trong mắt bà niềm khao khát gặp lại đồng đội cũ. Nhìn chiếc áo cũ mèm, đầy những vết nhăn bởi vất vả lo toan cho chồng, cho con biết bao năm qua, ông lại thấy thương bà vô ngần.

Ngoài ngõ có tiếng lạch cạch, rồi tiếng chó sủa râm ran. Bà vội đi ra ngoài, ngó nghiêng xem là ai mà tới nhà từ sáng sớm, cũng không thấy gọi mở cửa. Tiếng một đứa trẻ khóc chói tai. Nó nằm ở đó, trong mớ tã trắng, một chiếc nôi nhỏ xinh, bàn tay nó đang cựa quậy. 

Bà nhìn quanh quất, không thấy ai. Vội vàng chạy ra đường, một chiếc xe máy cũ vụt qua, rồi biến mất trên con đường mòn. Đôi mắt đục mờ của bà không kịp nhận ra. Chợt nhớ là đứa nhỏ đang khóc giữa thời tiết mùa Đông lạnh giá. 

Bà vội vàng quay vào, ôm chiếc nôi, ngơ ngác, chậm chạp bước vào nhà. Ông đang lóng ngóng chỉnh trang bộ quân phục, nhòe mắt đi vì thấy trên tay bà bế một đứa trẻ.

- Không lẽ người ta biết mình vừa mới mất con…

- Không lẽ ông trời cho mình…

Những câu hỏi cứ trao qua đổi lại giữa hai vợ chồng già. Xen lẫn tiếng khóc oe oe, người ta nghe tiếng cười giòn của ông, tiếng nức nở của bà, hòa vào tiết trời Đông lạnh hanh hao…

(Theo Phụ nữ Việt Nam)

Xem thêm: Anh tôi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Nghịch cảnh không phải là một tảng đá cản lối bước chân bạn mà chính là thềm đá nâng bước cao hơn.

Bài học từ truyện ngắn 'Khoai tây, trứng và cà phê'
0 Bình luận

Để giải quyết câu chuyện lệch pha của cha mẹ, lẽ nào chúng tôi phải đối diện với cảnh để mặc kệ cha ra ngoài tìm người khác?

Tiếng la hét giữa đêm của mẹ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Cưới nhau được hơn 2 tháng thì ông đi tập kết, bỏ lại cho người vợ trẻ 20 tuổi nhà cửa, ruộng vườn cùng cha, mẹ già yếu nay bệnh mai đau... Khi ông còn xa miệt mù bên chiến tuyến, thì ở quê nhà song thân của ông lần lượt qua đời.

Vợ lớn, vợ nhỏ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất