Gia đình truyền thừa - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Lòng trắc ẩn và yêu thương gia đình sẽ được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác. Sự tương tác của cha mẹ chính là tấm gương để con cái noi theo.

Anh bạn tôi kể: “Vợ tôi không thích đeo nhẫn, có một lần đã đem hai chiếc nhẫn đặt lên bệ cửa sổ, bị cô giúp việc lau chùi rồi quét vào sọt rác ở kế bên luôn. Ngày hôm sau, vợ tôi đem túi rác đi bỏ. Qua một tuần sau mới nhớ đến mấy chiếc nhẫn, hỏi cô giúp việc xong thì tá hỏa chạy đi tìm. Nhưng làm sao mà tìm được…
Hai chiếc nhẫn, 1 chiếc 1 chỉ, 1 chiếc 5 phân, tổng giá cũng trên trăm triệu. Vợ tôi lo đến sốt vó. Thấy vậy tôi an ủi: “Em không thích đeo nhẫn, lỡ mất rồi thì thôi”.
Cô ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao anh không giận?”
“Vì sao anh phải giận”, anh tò mò hỏi lại.
“Mẹ em nếu làm rơi cái chén, sẽ bị ba em lớn tiếng mắng ngay: Đầu óc để ở cái xó nào mà để rơi cái chén đắt tiền thế hả! Không làm được việc gì nên hồn cả”, cô kể lại với giọng buồn buồn.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra trong mắt cô, đồ vật bị mất hoặc bị hỏng thì nhất định sẽ bị ăn mắng. Nên cô rất bất ngờ khi tôi chẳng nói gì. Bởi khi tôi còn nhỏ, trong nhà có đồ gì đó bị phá hư, người trong nhà cũng chưa từng mắng chửi nhau. Tôi vẫn nhớ, năm cấp 2, tôi chơi đá bóng vô tình làm bể kính nhà hàng xóm phải đền tiền, cha mẹ biết chuyện thì dẫn tôi sang nhà xin lỗi rồi gọi thợ đến sửa mà không một lời mắng chửi. Có lần mẹ tôi chiên đồ ăn, dầu bắn lên trúng tay mẹ, nóng quá mẹ lỡ tay làm rơi cái đĩa xuống nền, thức ăn vương vãi khắp nhà. Cha nhìn thấy thì liền chạy tới an ủi mẹ, nhanh lấy thuốc trị bỏng rồi dọn dẹp mảnh vỡ, không một lời lớn tiếng với mẹ”.

Qua lời kể của anh bạn, tôi mới nghiệm ra rằng, kỹ năng thân mật, lòng trắc ẩn và yêu thương gia đình sẽ được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác. Sự tương tác của cha mẹ tốt hay xấu chính là tấm gương phản chiếu để con cái họ nhìn thấy và khắc ghi trong lòng. Vợ chồng yêu thương nhau, tôn trọng nhau thì mới tập cho con cái tính thân mật cao, sau này trở thành vợ, thành chồng của người ta cũng sẽ bao dung lỗi lầm cho nhau, ân cần quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Vợ chồng nếu cứ tính toán chi li, cãi vã suốt ngày sẽ khiến những đứa trẻ con họ có kỹ năng thân mật thấp, dễ trầm cảm, tiếp thu kiến thức chậm và khó để giao tiếp với mọi người xung quanh. Cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn này cứ thế tiếp diễn…
Một cái màn hình điện thoại bị phá hỏng, chỉ mất vài trăm ngàn để sửa lại, có gì phải vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà dằn vặt nhau. Nhưng sẽ mất bao nhiêu tiền và bao nhiêu năm để sửa chữa một mối quan hệ đã bị rạn nứt và vết thương lòng ám ảnh trong nhau.
Đọc thêm
Mẹ vợ chê con rể nghèo, đến khi về già lại xin được đến ở cùng để kề cạnh con cháu. Hành động của người con rể sau đó khiến ai nấy đều bất ngờ.
Là cháu, tôi thầm mong ông bà sẽ thật khỏe mạnh để chúng tôi được cùng tổ chức kỷ niệm nhiều ngày cưới của ông bà như thế nữa.
Ông Dương nằm trên giường bệnh, gương mặt sầu lo khốn khổ. Bạo bệnh, ông biết trước “án tử hình” nhưng ông lại không thấy lo cho thân mà là lo cho con, cho cháu… khi mất nhà, hỏng con đều vì vợ!
Tin liên quan
Sống ở đời ai chẳng có những lâm vào khó khăn, cùng cực. Thế nhưng xin hãy nhớ rằng "Sa cơ lỡ vận đừng bi lụy, trời sinh ta ắt có chỗ dùng" để vững tâm trở lại.
Lắng nghe lời dạy của cổ nhân về cách lấy vợ và kết bạn sau đây bạn sẽ không còn phải phân vân trong việc nên trao trọn niềm tin của mình cho ai.
"Cuộc sống tốt nhất là 5 ngày bận rộn và 1 ngày rảnh rỗi" - ý của người xưa là nên sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý thì mới có những trải nghiệm được sống tươi đẹp.
Bài mới

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.