Cuốc xe cuối cùng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chàng sinh viên ấy chẳng ngờ được cuốc xe cuối cùng nhận ngày hôm đó lại giúp cho một người già tìm thấy con gái sau 10 năm thất lạc…

Diệu Nguyễn Theo dõi

Chiều Sài Gòn mưa vừa tạnh, gió lùa lất phất qua những vệt nước còn đọng lại trên mặt đường. Quân – chàng sinh viên năm 3 ngành cơ khí tắt app, kết thúc một ngày chạy xe công nghệ. Cậu còn 3 bài tập chưa làm, bụng đói cồn cào nhưng điện thoại lại rung: “Bệnh viện Chợ Rẫy – 1 điểm đón”. Cuốc xe cuối ngày, giá không cao nên cậu hơi do dự. Nhưng rồi… vẫn lặng lẽ bấm “nhận chuyến”.

Đến cổng bệnh viện cậu thấy một bà cụ gầy gò, đầu đội nón lá đã rách vành, hai tay ôm túi vải nhỏ xíu. Cụ đứng co ro, ánh mắt lạc lõng nhìn dòng người qua lại.

“Cháu là tài xế công nghệ, bà đặt xe đúng không ạ?”, Quân hỏi.

“Ờ, đúng rồi con. Bà không biết dùng điện thoại, là cậu điều dưỡng đặt giúp bà đó”, bà cụ cười ngại ngùng.

Quân gật đầu, cúi người giúp bà đội lại nón. Bà cụ nhẹ nhàng leo lên yên sau, ôm lấy lưng cậu như đứa trẻ bám mẹ giữa chợ đời.

“Bà muốn đi đâu ạ?”.

“Về số 92 đường Minh Phụng… nhưng bà cũng không chắc còn ở đó không…”.

Giọng bà cụ run run. Quân nghe có gì đó là lạ, nhưng vẫn nổ máy.

cuoc-xe-cuoi-cung-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam-1-1354

Trên đường đi, bà cụ lẩm bẩm nhiều điều: “Nó bỏ đi lâu rồi, mãi không thấy về. Mà mỗi lần bệnh là bà lại nhớ nó… nó mà biết chắc sẽ mắng bà rằng “sao già rồi mà còn đi xa làm chi cho khổ”.

Quân không hỏi chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Đèn xe phía trước hắt xuống mặt đường, lấp lánh như ánh lệ đêm khuya.

Đến nơi, đó là một căn nhà cấp 4 đã khóa kín cửa, rêu phủ đầy lối đi.

“Không ai ở đây nữa đâu bà ơi…”, một người hàng xóm nói.

Bà cụ đứng lặng, ngồi bất ngờ ngồi phịch xuống bậc thềm, túi vải trên tay rơi xuống để lộ ra bức ảnh cũ. Đó là hình một người phụ nữ trẻ đang bế đứa bé sơ sinh, phía sau là tấm bảng ghi “Phòng trọ hạnh phúc số 92”.

“Bà đi tìm con giá, 10 năm rồi nó không về. Bà chỉ muốn đưa cho nó tờ giấy khám bệnh để nó biết bà sống chất ra sao…”, bà cụ rưng rưng.

Quân nghẹn lời. 10 năm, 1 cuốc xe đã chở cả một cơn đau thời gian…

“Thế giờ bà tính ở đâu?”, câu hỏi khẽ.

Bà cụ im lặng cúi đầu. Không cần đợi thêm, Quân bảo bà lên xe rồi chở bà về khu trọ cậu đang ở. Phòng trọ bé chỉ vừa đủ chiếc giường và bàn học. Quân bảo bà ngồi lên giường rồi pha cho bà một ly nước ấm, dọn lại chăn gối, lấy khăn cho bà cụ lau tóc. Đêm đó, bà cụ đã ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau Quân nhắn tin cho cậu điều dưỡng ở bệnh viện nhờ tìm thông tin người thân theo địa chỉ cũ. Hai ngày sau đó, họ mới kết nối được với một người phụ nữ làm công nhân ở Bình Dương, đó là con gái bà cụ. Người phụ nữ đó đã khóc nghẹn qua điện thoại khi nghe tin mẹ mình vẫn còn sống.

Bà cụ rời phòng trọ của Quân vào một buổi chiều Sài Gòn nhiều nắng. Trước khi đi, bà nắm tay cậu, mắt đục mờ nhưng long lanh: “Bà từng nghĩ chẳng còn ai thương mình nữa. Nhưng đôi mắt con hôm đó… đã cứu bà.”

Quân mỉm cười, đây là đầu tiên trong đời, cậu thấy lòng trắc ẩn không cần lớn lao, chỉ cần đủ lặng để ai đó đang lạc lối biết rằng họ vẫn còn được nhìn thấy.

Xem thêm: Gieo gì gặt nấy – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tin liên quan

Đây là lần đầu tiên cha đi máy bay, hẳn là vé hạng thương gia nhưng lại là chuyến bay đầy nước mắt để về gặp con gái lần cuối. 

Tấm vé hạng thương gia và câu chuyện người cha cầu xin chuyến bay sớm để về nhìn con lần cuối
0 Bình luận

Đi làm về khuya, vô tình nghe những lời mẹ chồng nói mà mắt tôi cày xè, tôi thấy có lỗi quá vì bấy lâu nay cứ ỷ y vào tình thương của mẹ mà làm những điều không phải...

Cay mắt vì câu nói của mẹ chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Chuyện xảy ra đã lâu nhưng đến tận hôm nay chị vẫn không hiểu tại sao lại có một xe cảnh sát giữa đêm khuya như thế, có phải Đức Phật đã nghe lời cầu nguyện của chị không?

Lời cầu nguyện – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận


Bài mới

Thức ăn thừa – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi sẽ không ngại khi nhận “thức ăn thừa” của hai bác dù đã biết sự thật. Bởi đó là sự tử tế, tình yêu thương mà hàng xóm đã dành cho chàng trai trẻ xa quê như tôi.

Diệu Nguyễn
Diệu Nguyễn 5 giờ trước
Vì sao 'đàn ông sợ sinh năm Dậu, phụ nữ sợ sinh năm Mùi'?

Người xưa có lời răn dạy: 'Đàn ông sợ sinh năm Dậu, phụ nữ sợ sinh năm Mùi'. Vì sao lại thế?

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 9 giờ trước
Cha dượng của tôi – Câu chuyện nhân văn cảm động

Chưa kịp hưởng hạnh phúc bên vợ và con gái đầu lòng, ba tôi được lệnh chuyển sinh hoạt nằm vùng ở nội đô Sài Gòn dưới vỏ bọc một thương gia. Từ đó ba má tôi người Nam kẻ Bắc, những lời nhắn nhủ cũng thưa dần…

Diệu Nguyễn
Diệu Nguyễn 2 ngày trước
Người xưa nói: Gương mặt có 3 nét cao là phúc tướng giàu có

Theo người xưa, ai sở hữu gương mặt có đủ 3 nét này sẽ là phúc tướng, cuộc đời giàu sang, phú quý. 

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 2 ngày trước
Mùi hương tử tế - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thỉnh thoảng có người lại hỏi: “Ở đây thơm thế, là mùi gì vậy nhỉ?”. Tú lại mỉm cười bảo: “Là mùi hương của một người từng dạy tôi sống tử tế”.

Diệu Nguyễn
Diệu Nguyễn 3 ngày trước
Vì sao người xưa không thắp hương quả mít dù chúng rất ngon ngọt vàng đẹp?

Quả mít chín vàng thơm ngon là thực phẩm được ưa chuộng ở Việt Nam, nhưng người xưa lại kiêng kỵ không thắp hương bằng mít. Vì sao vậy?

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 3 ngày trước
Ngọn đèn trên sông – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Giữa ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, ông ngỡ như thấy bóng bà Sáu ngồi bên bếp, mỉm cười bảo: “Ông ơi, khuya rồi, đi ngủ sớm ông ơi…”

Diệu Nguyễn
Diệu Nguyễn 4 ngày trước
Vì sao người xưa nói 'người hai má không thịt, tuyệt đối đừng qua lại'?

Người xưa khuyên nên tránh xa những người hai má không thịt bởi đó là tướng không tốt, cố kết giao chỉ thiệt thân.

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 4 ngày trước
Người xưa dặn: 4 thứ tuyệt đối không tích trữ trong nhà, càng giữ càng nghèo

Người xưa tin rằng, con cháu không nên tích trữ rác hay đồ ăn thừa trong nhà. Càng tích trữ nhiều thì càng không thể thay đổi cuộc sống được. 

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 5 ngày trước
Cổ nhân nói: Nghèo không động tam nghệ, giàu không gần tam nhân

Cổ nhân cho rằng nếu thế hệ sau hiểu đúng và vận dụng khéo léo lời dặn "nghèo không động tam nghệ, giàu không gần tam nhân" thì cuộc đời sẽ bình yên. 

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 6 ngày trước
Tri kỷ trong đời – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thật may vì ngoài gia đình mình còn những đứa bạn tri kỷ, lúc thành công thì chúng nó cùng chung vui, lúc khó khăn thì bọn nó động viên, giúp đỡ.

Diệu Nguyễn
Diệu Nguyễn 7 ngày trước
Người xưa dặn: Đời người có 2 bữa không ăn, 3 nơi nên tránh

2 bữa không ăn là những bữa nào; 3 nơi nên tránh là những nơi nào? Hãy cùng giải mã ở bài viết dưới đây. 

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 7 ngày trước
Đi máy bay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Qua câu chuyện trên máy bay chúng ta đều phải công nhận rằng, người thực sự có học là người biết giúp đỡ người khác chứ không tỏ ra khinh mạn họ để khẳng định đẳng cấp của mình.

Vì sao người xưa nói 'ngũ hoa vào cửa, tài lộc thất thoát, phức lành rời đi'?

Ngũ hoa là những loại hoa gì mà người xưa nói "ngũ hoa vào cửa, tài lộc thất thoát, phúc lành rời đi".

Ai sẽ nuôi mẹ – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

“Ai sẽ nuôi mẹ khi già?”, câu hỏi đó cứ treo lơ lửng trong đầu. Ai cũng nghĩ mình sẽ làm được, nhưng không ngờ đây lại là lần cuối.

Người xưa nói: Cây đinh lăng trấn giữ của cải, người tuổi này trồng càng thêm giàu có

Những ai thuộc mệnh này trồng đinh lăng sẽ thêm phần sung túc giàu có, tiền vào như nước.

Đề xuất