Con người sống ở đời: Hồ đồ là bản lĩnh, biết đủ là thông minh

Khi còn trẻ, ta quyết không khoan nhượng, đối đầu gay gắt với những kẻ chướng tai gai mắt, gặp chuyện bất bình chẳng tha. Trưởng thành rồi ta mới hiểu thấu, hồ đồ là phúc.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tâm phải đơn giản, người phải hồ đồ

Cuộc đời có hai việc quan trọng ta nên khắc cốt ghi tâm: bận thì tỉnh táo làm việc, rảnh thì hồ đồ làm người.

Vậy hồ đồ là gì? Hồ đồ không phải là giả điên giả dại mà là nhìn thoáng mọi việc và tránh xa thị phi. Hồ đồ không phải là cáo già, xảo quyệt mà là sống thư thái và thành thơi.

Khi còn trẻ, ta quyết không khoan nhượng, đối đầu gay gắt với những kẻ chướng tai gai mắt, gặp chuyện bất bình chẳng tha. Sau khi trưởng thành, thời gian bào mòn bớt ngông cuồng tuổi trẻ, dần dần nhìn thấu một vài thứ: hồ đồ là phúc.

Thế nhưng, nhiều người thà rằng anh minh cả đời chứ không muốn hồ đồ chốc lát. Và rồi, niềm hạnh phúc đó giống như một chiếc vô lăng xoay tròn, mãi mãi không tìm được phương hướng để tiến về phía trước.

Chuyện làm ăn, hãy học cách đặt lợi ích của người khác lên trước. Tưởng rằng có vẻ hồ đồ, nhưng về lâu dài, đó mới là trí tuệ. Thêm bạn bớt thù, thà thêm một đối tác kinh doanh còn hơn là thêm một đối thủ cạnh tranh.

Trong mối quan hệ vợ chồng, nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Bao dung khuyết điểm của đối phương, có như vậy mối quan hệ mới hòa hợp và lâu dài.

Giữa đồng nghiệp với nhau phải lấy đại cục làm trọng. Không tranh giành trước sau, sớm muộn cũng sẽ có người nhìn ra sự cống hiến của bạn.

Phải nhớ: "Người không được quá tận, việc không được quá tận, mọi thứ mà quá tận, duyên phận sớm sẽ tận".

Đời này, khó lòng tránh khỏi những việc không như ý, gặp phải những người không chân thành. Những người tỉnh táo thường nhìn mọi việc quá rõ ràng nên phiền não đầy mình. Còn người hồ đồ không ngại được mất, nên dễ tìm thấy nhiều hương vị lớn của cuộc đời.

con-nguoi-song-o-doi-ho-do-la-ban-linh-biet-du-la-thong-minh-1

Câu chuyện về hai bệnh nhân mắc ung thư này chẳng hạn. Người tai thính chưa đầy 3 tháng thì qua đời. Người tai nặng, không những sống qua 3 tháng, mà đến nay đã 2 năm qua đi vẫn sống tốt đẹp.

Cuộc sống vốn là nửa tỉnh táo nửa hồ đồ. Nếu như mọi việc nhìn nhận một cách quá rõ ràng, mọi niềm vui và hạnh phúc cũng sẽ theo đó mà tan thành mây khói.

Hồ đồ không phải là ngốc hay ngu muội mà là phong thái, khí phách càng là một kiểu tu dưỡng. Con người sống ở đời, hồ đồ một chút âu cũng là cái phúc. 

Con người sống ở đời, không cần phải quá tỏ tường với bất cứ ai và bất cứ việc gì. Nhiều lúc, sống hồ đồ, tự tại một chút, mắt nhắm mắt mở sống qua ngày, vừa tốt cho mình, vừa tốt cho người. Con người, vì tính toán chi li, so đo thiệt hơn với người khác nên mới không cảm nhận được niềm vui.

Trong các mối quan hệ bạn bè, hồ đồ một chút, không tính toán thiệt hơn mới có được chân thành. Đối với người khác hồ đồ một chút mới có được sự tín nhiệm. Đối với người thương hồ đồ một chút vừa cho đối phương không gian tự do vừa cho bản thân có không gian riêng. Đối với mọi việc hồ đồ một chút, con đường phía trước ắt thênh thang rộng mở.

Hồ đồ là trí tuệ lớn của đời người

Quách Tử Nghi là một vị võ tướng thời Đường Huyền Tông. Quách Tử Nghi dụng binh như thần, giết địch vô số, lấy thân cứu nước trên dưới 20 lần, có công lao lớn vì giang sơn nhà Đường.

Nhưng trong xử lý công việc hằng ngày, Quách Tử Nghi thường hồ đồ. Khi làm Nha Tướng, Quách Tử Nghi và một vị Nha Tướng khác là Lý Quang Bật có tính tình trái ngược nhau, nên xem nhau như kẻ địch. Nhưng sau khi lên làm đại Tướng, Quách Tử Nghi lại "hồ đồ" tiến cử Lý Quang Bật với Đường Túc Tông.

Vợ chồng công chúa Thăng Bình và Quách Ái cãi nhau, Quách Tử Nghi "hồ đồ" đòi chém đầu con trai Quách Ái. Công chúa Thăng Bình đành phải xin cứu viện từ bên ngoại. Từ đó hai vợ chồng hòa hợp, không còn cãi nhau nữa.

Gian thần Ngư Triều An nhân lúc Quách Tử Nghi dẹp loạn xa nhà, đào mộ tổ của nhà Quách Tử Nghi khiến tro cốt tổ tông phơi hoang bỏ dại. Quách Tử Nghi lại "hồ đồ" quy việc mộ tổ bị đào là trời trừng phạt khiến Đường Đại Tông và bách tính kinh thành bị một phen hú vía.

Sau khi mất đi, ông được Đường Đức Tông phong làm Thái Sư, phá lệ xây mộ của ông cao thêm 10 thước.

Xét về lý, "địch quốc vong, lương cung tàn", Quách Tử Nghi một đời công lao cái thế, khó tránh khỏi sự ngờ vực của hoàng đề đương triều. Nhưng chính vì sự "hồ đồ" của mình, không những bảo toàn được gia tộc, còn vang danh thiên hạ, gìn giữ giang sơn 4 đời triều Đường.

Quả thực, bậc cao nhân cho dù trong lòng thấu rõ sự tình nhưng vẫn giả vờ hồ đồ. Họ biết bổn phận, biết dài mà giữ ngắn, biết trắng mà giữ đen.

Trịnh Ban Kiều, họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, từng nói: "Thông minh khó, hồ đồ khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ càng khó".

Thông minh có thể giải được một bài toán khó nhưng trí tuệ mới có thể sống một cuộc đời đẹp. Người trí tuệ thực sự đó là thông minh một chút, giả ngu một chút.

Làm người với tâm thái hồ đồ mới là trí tuệ lớn trong cuộc đời. Đối với người ngoài, không ngại giả ngu một chút, hồ đồ một chút, làm việc không cần phải quá anh minh. Nhưng đối với chính mình nhất định phải thông minh, sắp xếp mọi thứ phải rõ ràng.

con-nguoi-song-o-doi-ho-do-la-ban-linh-biet-du-la-thong-minh-2

Biết đủ là thông minh

Cuộc đời mỗi người sống không mang đến, chết không mang đi, chỉ có biết đủ mới thường lạc.

Cổ nhân cho rằng: "Phàm việc gì biết đủ thường thỏa mãn, người đến mức vô cầu phẩm hạnh tự sẽ cao".

Vậy thế nào là biết đủ? Đó chính là trong lòng không đố kỵ, không phẫn nộ, coi vinh nhục được mất đều là phù du.

Biết đủ tức là nhìn thoáng vạn sự trong thế gian, quên đi mọi phiền toái trong tâm. Không tranh không cướp, luôn thỏa mãn trong mọi tình cảnh.

Thế gian này vốn không có người buồn, chỉ có người không muốn mình vui. Căn nhà ấm áp bạn sẽ chê nó không đủ rộng, công việc nhàn hạ bạn sẽ thấy lương quá thấp…

Không phải những thứ ta có được không đủ tốt mà là tâm của chúng ta mưu cầu quá nhiều, để rồi tự chuốc lấy phiền não cho bản thân.

Triết gia người Hy Lạp cổ đại Sokrates khi còn trẻ ông cùng với vài người bạn sống trong một căn phòng chỉ rộng 7, 8 mét vuông, nhưng lại luôn vui vẻ lạc quan.

Sau đó, các bạn của ông lập gia đình, lần lượt dọn ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại mình ông, nhưng ông vẫn rất vui vẻ.

Ông nói: "Ở cùng các bạn có thể cùng nhau thảo luận vấn đề, giao lưu tình cảm; Các bạn dọn đi rồi, tôi có rất nhiều sách, tôi vẫn có thể học hỏi, điều này không đáng để vui sao?".

Cùng một tình huống, trong mắt người khác đây là vấn đề khó khăn, nhưng trong mắt người biết đủ lại là tài sản quý báu.

Trang Tử trong "Tiêu Dao Du" từng viết: "Chim Tiêu Diêu làm tổ trong rừng sâu, chẳng qua cũng chỉ một cành cây; Chuột chũi uống nước sâu, chẳng qua đầy một bụng".

Con người suy cho cùng, lương điền vạn mẫu cũng chỉ một ngày 3 bữa, nhà rộng vạn gian cũng chỉ ngủ giường ba thước.

Bạn ngưỡng mộ đồ uống của người khác đủ màu đủ sắc, nhưng chưa chắc có thể giải khát như nước lọc của bạn.

Cuộc đời con người vốn không khổ, khổ là do tham vọng quá nhiều. Tâm con người vốn không mệt, mệt là do mưu cầu quá lớn.

Hãy nhớ rằng, sau cơn mưa rào, người ngẩng đầu lên nhìn trời sẽ thấy cầu vồng, người cúi đầu nhìn đất chỉ thấy bùn lầy.

Người biết đủ, dù ở mặt đất cũng thấy an lạc. Người không biết đủ, dù ở thiên đường cũng thấy chẳng vui.

Nửa đời còn lại hãy học cách buông bỏ. Những gì nên buông hãy buông, những gì nên giữ hãy giữ, sống tốt trong khoảng trời xanh của chính mình.

con-nguoi-song-o-doi-ho-do-la-ban-linh-biet-du-la-thong-minh-3

Biết đủ mới hạnh phúc

Một bài thơ nói về sự "không biết đủ" của con người mà tôi từng đọc với đại ý như sau:

Cả ngày bận rộn vì cái ăn, mới có cái ăn lại nghĩ mặc

Đủ ăn đủ mặc lại chê nhà thấp

Nhà cao cửa rộng, ăn uống đủ đầy lại mơ cuộc sống thần tiên đánh cờ

Có được cuộc sống thần tiên rồi lại hỏi đâu có thang lên trời.

Chưa kịp ngồi thang lên trời, bị diêm vương sai quỷ đến bắt.

Nếu như không phải hết kiếp người, lên đến trời rồi vẫn chê thấp.

Con người nếu có tham vọng quá lớn thì thậm chí cả đời không thể đáp ứng đủ. Đứng núi này trông núi nọ, đến cuối cùng chẳng có được thứ gì trong tay.

Tiền không cần nhiều, đủ tiêu là được, bạn bè không cần nhiều, chân thành là được, phần đời còn lại, chọn lựa đúng là được.

Con người sống ở đời, dù là lụa là gấm vóc hay khố rách áo ôm chỉ cần nhìn thoáng mọi thứ, cuộc sống không còn phiền não.

Người trí tuệ, mọi việc đều nghĩ tốt, không phẫn nộ, không oán thán. Kiên định lập trường trong mưa to gió lớn, phân rõ thị phi trắng đen, biết tiến biết lùi.

Đời người chẳng qua chỉ là 3 vạn ngày, quay đầu nhìn lại đã qua nửa đời. Nếu như tính toán chi li, so đo được mất, cuối cùng người khổ sở không ai khác là chính mình. Mọi việc ở đời, nên nhìn thoáng một chút, phúc họa song hành, vui buồn là do mình tự tạo.

Xem thêm: Người thông minh chọn cách sống tốt: Tâm hồn thoải mái, không vướng mắc hay khuất tất, không toan tính thiệt hơn

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Con người luôn chú trọng việc "tích lũy phúc báo" để mưu cầu cuộc sống bình an thuận lợi. Nhưng 3 kiểu người dưới đây nếu không biết tiết chế, cuối cùng lại hại mình hại người.

3 kiểu người trông có vẻ phúc thiên mệnh đại nhưng thực tế cực kỳ vô phúc
0 Bình luận

Vận may được tạo ra bởi sự tu dưỡng và phẩm hạnh của chúng ta. Người hay làm việc thiện, dù gặp khó khăn cũng sẽ luôn được vũ trụ giúp đỡ và che chở.

Sống lương thiện, tích phúc để đời; sống khoan dung, gửi phúc cho hậu vận; sống chân thành, vận may tự đến
0 Bình luận

Ngày tháng trôi qua, mùa vụ lại tới, nhà vua cử người xuống cáс địa phương đi thu sưu, thuế. Một làng chài nọ có ông lão đánh cá đứng khúm núm trước vị kiếm sĩ Samurai, người nhận nhiệm vụ thu tiền hộ.

Câu chuyện giữa Samurai và người đánh cá - Bài học thâm thúy về hậu quả của cơn nóng giận
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 giờ trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất