Có thiện có báo – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Trời đất sắp xếp thật lạ lùng. Dù không tin nhưng tôi cũng vẫn phải tin trên đời này có thiện có báo, người này giúp qua ắt người kia giúp lại.

Giữa thời buổi khó khăn, giá vàng với giá đất tăng chóng mặt thì hai vợ chồng tôi lại tách khỏi gia đình chồng, dẫn hai con nhỏ đi mua nhà ở. Sau khi dọn vào nhà mới được một tuần thì khoảng 5 giờ chiều, vợ chồng tôi ngồi cạnh cửa sổ bàn tính chuyện ngân sách gia đình.
“Khoản tiền nợ chị hai…em nghĩ là lấy lương anh trả dần với cộng thêm lãi 3%, còn lương em thì để chi tiêu cho gia đình với lo cho mấy đứa nhỏ đi học”, tôi nói.
Cả hai vợ chồng bàn xong thì đi đón con. Tới tối khoảng 9 giờ, cơm nước vừa xong chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng ra xem thì thấy bên ngoài là cô hàng xóm canh nhà. Sau khi chào hỏi làm quen, cô mở lời: “Lúc chiều trong lúc anh chị nói chuyện với nhau bên cửa sổ, đúng lúc tôi ngồi đấy nên nghe được việc anh chị vay của người ta một số tiền với mức lãi suất là 3%. Tôi với anh Năm bàn tính rồi đem qua cho anh chị mượn số tiền này để trả lại cho người ta. Nói thật là làm cô giáo như chị, rồi lại phải nuôi hai con nhỏ thì làm sao trả lãi cho đủ. Anh chị cứ yên tâm bao giờ trả lại vợ chồng tôi cũng được. Tôi không túng thiếu gì với cũng không lấy lãi đâu”.
Vợ chồng tôi nghe vậy thì rất đỗi ngạc nhiên, vì chúng tôi mới dọn tới cả hai nhà đâu quen biết gì nhiều về nhau. Thế nên chúng tôi nhất định từ chối không nhận. Thế nhưng, hai vợ chồng cô ấy cứ đem tiền qua cho chúng tôi tới tận 3 lần. Thấy anh chị nhiệt tình quá nên chúng tôi đành lòng nhận.

Hai nhà sát cạnh nhau, vợ chồng chúng tôi đi làm suốt, nên có những hôm hai đứa nhỏ phải tự ở nhà coi nhau. Mỗi lần hai đứa nhỏ ở nhà chị ấy lại sang chơi cùng, đôi lúc còn đem bánh trái qua cho chúng nó. Chúng tôi ngại lắm, với lại cũng hiểu là “bánh sáp đi thì bánh quy lại” nên cũng nhiều lần từ chối sự giúp đỡ của anh chị nhà bên. Với cả hai vợ chồng tôi cũng đang gắng tiết kiệm để trả tiền nợ cho anh chị, nên không thể chi tiêu rộng rãi như gia đình hàng xóm được. Thế là tôi thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình.
Nghe tôi nói vậy, thì anh hàng xóm nói: “Chị ơi, sống ở đời mà, mình giúp người này thì người kia sẽ giúp lại mình thôi, tính toán so đo làm gì cho mệt người. Chị biết không, ngày xưa ba tôi đi Việt Minh bị Pháp bắn chết ở cầu sắt Tân An, Long An, không cho lấy xác về. Mẹ tôi khi ấy nghe tin liền dẫn tôi lúc đó mới 5 tuổi đến xin xác ba về, nhưng mẹ không biết tiếng Pháp nên không biết phải làm sao, đành đứng đó khóc. Bỗng lúc đó có một người lạ đến xin giúp, rồi còn lấy tàu của họ chở xác ba tôi về quê chôn cất đàng hoàng nữa. Chị xem, bây giờ tôi muốn đền ơn nhưng không biết ông ấy ở đâu mà đền ơn. Khi ấy tôi chỉ biết ông ấy là chủ tàu "Sông Hương" thôi. Mà ngày nay thì làm gì còn chiếc tàu Sông Hương đó ở Long An nữa”.
Tôi nghe anh hàng xóm kể mà xong mà đầu mọc ốc và tay nổi da gà hết cả lên. Đúng là có thiện có có báo. Bạn có tin không? Ông chủ tàu Sông Hương ngày đó chính là cha ruột của tôi. Cha tôi lúc làm việc phước đức đó, chắc cũng không nghĩ rằng con của người được cha chôn cất đó lại sẽ đối xử tốt với con mình như vậy trong tương lai.
Sưu tầm
Đọc thêm
Thì ra bà mua dưa muối xổi cho người đã khuất. Mà chả đúng thế ư? Thắp hương một bát dưa muối xổi chỉ vì ông thích ăn món đó khi còn sống, đó nhẽ mới là thắp hương chứ!
Trước khi lâm chung, vị thiền sư đã dạy cho các đệ tử của mình bài học cuối cùng, học về cách diệt cỏ cũng cũng chính là học về cách tu dưỡng nhân tâm của chính mình.
Không có mẹ chồng đỡ đần vài hôm tôi mới nhận ra mình tốt số thế nào khi có một người mẹ chồng yêu thương con dâu, quan tâm chăm sóc các cháu hết lòng như thế.
Tin liên quan
Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.
Ngày trẻ, từng phải đi rửa bát thuê và dọn nhà vệ sinh kiếm sống, nhưng vị tỷ phú công nghệ này lại coi đó là bài học quý giá.
Trước khi lâm chung, vị thiền sư đã dạy cho các đệ tử của mình bài học cuối cùng, học về cách diệt cỏ cũng cũng chính là học về cách tu dưỡng nhân tâm của chính mình.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.