Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.
Như chim nhạn sải cánh giữa trời thu để lại tiếng vang trên bầu không gian, thì con người khi sống một đời có lý tưởng, có cống hiến cũng sẽ để lại thanh danh sau khi đã đi xa. Và nếu sống một đời lặng lẽ, ích kỷ, vô tâm… thì dấu vết ấy sẽ nhanh chóng bị gió bụi thời gian cuốn trôi, hoặc tệ hơn trở thành điều tiếng khiến người đời dè bỉu.
Câu nói “Người đi lưu danh” của cổ nhân không hẳn để nói về danh tiếng phù phiếm. Bởi danh tiếng thật sự mà cổ nhân nhắc tới là danh tiếng gắn liền với nhân cách, với đạo đức, với những việc làm tử tế, có giá trị cho đời.
Một người thầy để lại dấu ấn trong lòng học trò không phải vì chức danh, mà vì sự tận tâm. Một người cha, người mẹ để lại tiếng thơm trong gia đình không phải vì của cải, mà vì nếp sống gương mẫu. Một người lãnh đạo được nhớ đến không phải vì quyền lực, mà vì sự chính trực và phụng sự.
Cổ nhân tin rằng người sống thiện lương, sống có trách nhiệm, sống không hổ thẹn với lòng chính là đang tự ghi tên mình vào sử sách của cuộc đời.

Chim nhạn bay qua bầu trời, chẳng để lại gì hữu hình, nhưng tiếng hót hay đúng hơn, dấu ấn trong lòng người ngắm nhìn. Hình ảnh ấy như ẩn dụ cho người sống giản dị, khiêm nhường, không phô trương, nhưng hành động của họ mang lại ảnh hưởng sâu sắc, cảm hứng âm thầm và sự kính trọng bền lâu.
Đó có thể là người bác sĩ tận tụy cứu người mà chẳng cần tiếng khen. Là người nghệ sĩ cống hiến cả đời cho nghệ thuật, để rồi sau khi mất đi, khán giả vẫn nhớ từng vai diễn, từng ca khúc. Là người công nhân âm thầm góp phần dựng nên thành phố dù tên tuổi họ không ai nhắc tới, nhưng giá trị họ để lại hiện hữu từng ngày.
Cổ nhân dạy “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, nhưng khởi điểm vẫn là “tu thân” sống sao cho đáng, sống sao cho trọn đạo làm người.
Lưu danh không phải để khoe khoang, mà là để khi nhìn lại, ta biết rằng mình đã sống một đời không vô nghĩa. Ta đã từng khiến người khác mỉm cười, từng chia sẻ đôi điều đúng đắn, từng làm điều tốt trong khả năng của mình đó là dấu ấn không cần khắc bia, nhưng vẫn đủ để được nhớ.
Và nếu có ai đó, một ngày nào đó, nhắc đến tên ta với sự trân trọng thì ấy là phần thưởng tự nhiên cho một đời sống tử tế. Bởi dấu vết đẹp nhất của một đời người không nằm trong tượng đài, mà nằm trong lòng người khác.
Xem thêm: Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân
Tin liên quan
Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.
Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.