Cha tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Từ ngày mẹ bỏ đi, cha làm quần quật để thoát nghèo cũng như để trút nỗi hận vào kiếp nghèo nàn của mình, bởi vì nó mà mẹ tôi bỏ đi, bỏ lại chồng con của mình.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Năm ấy tôi lên 10, mẹ bỏ tôi và cha đi theo một người đàn ông khác. Bà chê cha tôi nghèo hèn, làm mãi không khấm khá lên được. Mẹ tôi gói ghém đồ đạc, bước qua bậu cửa, đi qua cha tôi đang gục đầu xuống lòng bàn tay. Bà đi những bước đi róng riết tức tối như mỗi bước đi là trút bớt một gánh nặng. Mẹ tôi chỉ dừng lại ở cuối sân khi nghe tiếng tôi nức nở gọi: “Mẹ! Mẹ ơi”. Nhưng bà chỉ dừng lại chừng khoảng 10 giây rồi cứ thế bước đi không ngoảnh lại. Cha tôi lặng thinh, ông ôm chặt khi tôi định chạy đuổi theo mẹ. Cả người cha tôi rung lên bần bật theo từng tiếng nức nở của tôi.

Tết năm ấy mẹ không về, chiều 29 Tết tôi chạy ngược triền đê, vừa chạy vừa khóc nức nở gọi mẹ. Gió bấc cắt vào má, vào tay tôi những làn sắc lạnh giá buốt. Cứ thế tôi lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương và hơi ấm của mẹ. Cha tôi là tất cả đối với tôi, tôi cũng là tất cả đối với ông. Người ta buồn thì hay uống rượu giải sầu, chỉ cha tôi là không. Ông nuốt những nỗi buồn bằng sự im lặng đến buốt giá.

Lắm đêm tôi học bài chán chê, chui vào mùng ngủ đã đời tỉnh dậy vẫn thấy cha ngồi chết lặng ngoài sân mặc cho sương rơi ướt bậc thềm. Tôi bật dậy, nhào đến ôm chặt lấy cha: “Sao cha không uống rượu cho bớt buồn? Sao cha không khóc cho thỏa lòng”. Tôi vừa nói vừa khóc, vừa đập tay như điên dại vào khuôn ngực của cha. Ông cứ vậy, chết lặng, im lìm tiếp tục nuôi tôi khôn lớn.

Cha lần nào cũng bảo tôi đừng trách mẹ. Đàn bà khi khổ cực quá, khi đa đoan quá hoặc khi xinh đẹp quá thì thường trong lòng hay dậy sóng. Có những con sóng mà chỉ trong những khoảnh khắc rất ngắn, nếu không đủ bản lĩnh và lý trí thì rất dễ bị nhấn chìm. Nó đẩy cuộc đời ta sang những ngã rẽ bất ngờ và đầy đau khổ. Nhưng đến khi tĩnh tâm lại thì hối tiếc cũng đã muộn màng.

cha-toi-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Người làng bảo mẹ tôi lấy chồng ở bến Bính rồi. mẹ tôi đẹp nên lấy chồng giàu có lắm. Người ta hay thấy bà ngược xuôi trên những con đò nan, khi thì bám mích tàu Tây bán đồ ngoại, khi thì bán nhu yếu phẩm cho các thủy thủ tàu Việt Nam.

Từ ngày mẹ bỏ đi, cha làm quần quật để thoát nghèo cũng như để trút nỗi hận vào kiếp nghèo nàn của mình, bởi vì nó mà mẹ tôi bỏ đi. Ông làm phu cát ở bến đò Vạn Hóa, rồi bốc gạch, đi phụ hồ,… làm tất cả những việc có thể làm để nuôi tôi ăn học. Ngày ấy Thủy Nguyên nói với nội thành Hải Phòng bằng những chuyến phà chạy qua sông Cấm.

Tôi không nhớ mẹ mà tôi ghét mẹ, hận mẹ. Ba bốn cái tết rồi mà bà chưa một lần trở lại thăm tôi. Làng Lâm với bến Bính đâu có xa. Bác hàng xóm bảo chỉ cần đi qua Hoa Động, qua cầu Đen, cứ đi thẳng tay phải là tới được bến Bính. Ở đây tôi có thể gặp mẹ mình.

Một buổi cha tôi đi làm cát từ rất sớm, tôi ngủ dậy cho lợn gà chó má ăn xong, bỗng bần thần nhớ mẹ. Trời mới vừa tảng sáng, lối đi còn ướt đẫm sương rơi, tôi chạy một mạch qua cổng làng, cứ vậy chạy miết chạy miết theo lời bác hàng xóm bảo. Đứng giữa dòng người và xe thồ hàng, tôi ngơ ngác sợ hãi vô cùng. Chiếc phà cập bến, người xuống kẻ lên nườm nượp, chỉ mình tôi đứng đấy bơ vơ, không định hướng. Tôi đứng chết trân nép vào một mái quán bên đường. Bến Bính hiện ra trước mắt tôi với những mái nhà tạm lợp bằng giấy dầu và những khúc cây đè lên mái vì sợ gió bão thổi bay. Những khuôn mặt người lạnh lùng vội vã lướt qua. Tôi thấy sợ hãi, tôi nhớ cha da diết và cứ thế nước mắt tôi chảy dài, lòng cứ thì thầm gọi hai tiếng “Mẹ ! Mẹ ơi”.... tôi đứng trông mãi nhưng chẳng thấy bóng mẹ đâu. Nắng chiều phủ xuống dưới chân tôi. Thất vọng, mình tôi lại lầm lũi trở về làng. Sau lần ấy tôi không đi tìm mẹ thêm lần nào nữa.

Năm tôi học hết cấp ba, cây cầu Bính được khánh thành. Một buổi trưa tháng năm tôi đạp xe về nhà sau buổi liên hoan lớp. Trong giỏ xe vẫn còn chùm phượng vĩ, vừa bước vào nhà tôi nhìn thấy cha tôi ngồi trên tấm phản giữa nhà mặt lạnh lùng vô cảm, dưới sàn là mẹ tôi. Dù hơn 10 năm tôi mới gặp lại nhưng vừa đưa mắt tôi nhận ra ngay. Bà khụy xuống giữa nhà nức nở khóc gọi tên cha, xin cha để bà gặp tôi lần cuối…

Rất nhiều năm sau cái chết của người đàn bà mà tôi gọi bằng mẹ ấy, tôi vẫn nhớ như in những lời bà ấy nói với cha ngày tôi học hết cấp 3. Bà ấy đã từng rất yêu cha, yêu tôi, nhưng phía sau tình yêu ấy còn có những cám dỗ, những thấp hèn, toan tính và cả rất nhiều thứ vụn vặt rất người. Bà ấy đã không tự kiềm chế được mình, không vượt qua được nên đã đánh mất tình yêu và gia đình.

Mẹ tôi chết rất trẻ, năm ấy bà mới 40 tuổi, bà mất vì căn bệnh ung thư. Những tháng ngày cuối cùng của cuộc đời bà bỗng thấy nhớ tôi, nhớ những ngày hạnh phúc xưa cũ, bà ân hận quay về nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Tôi lớn lên với nỗi hận mẹ mình.Từ ngày mẹ ra đi, cha tôi vẫn sống một mình, cả đời ông cô độc bởi tình yêu duy nhất ông chỉ dành cho một người đàn bà. Sau nhiều năm vất vả làm lụng, cha tôi cũng trở nên khá giả và giàu có nhờ mở bãi buôn gạch cát. Cũng rất nhiều người đàn bà đến gần, người ve vãn gia tài, người thật dạ thương yêu nhưng cha vẫn chẳng rung động trước một ai.

Sau nhìn khi trưởng thành, nhìn lại tôi mới thấy cuộc đời rất công bằng với mình, khi đời lấy đi của tôi tình yêu người mẹ, nhưng bù lại cho tôi tình thương của cha. Khi lớn lên tôi gặp được một người đàn ông nữa cũng yêu tôi không kém gì cha, đó là chồng tôi. Cả cuộc đời này tôi hàm ơn họ. Và với tôi, tình yêu là tất cả, những cám dỗ ngoài kia chẳng là gì đối với tôi. Cha và chồng, hai người đàn ông trong cuộc đời tôi, họ vừa là bầu trời vừa là mặt đất này, là những người tôi nguyện yêu thương và trân trọng suốt đời.

Xem thêm: “Chiến hữu” của ba – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Thấy người đàn ông giàu có thờ ơ trước việc trồng răng cho mẹ, mọi người đều bức xúc, chỉ trích. Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ…

Trồng răng cho mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cứ ngỡ đi thêm bước nữa cô Hà sẽ tìm được bến đỗ bình yên cho tuổi già, nhưng không, vô tình cô đã trở thành đầy tớ không công cho người ta.

Đi thêm bước nữa – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Bao nhiêu tổn thương mình đều tự chịu đựng, mình không dám làm phiền ai cả, mình sợ họ sẽ bối rối giữa mình và gia đình riêng của họ…

Gia đình riêng - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.

Cổ nhân nói: 'Kẻ tầm thường thích cầu người, đại trí cầu chính mình'
0 Bình luận

Câu nói này không chỉ phản ánh quan niệm về tiền bạc và quan hệ gia đình mà còn là thước đo nhân cách con người.

Cổ nhân nói: 'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau'
0 Bình luận

Lời của bạn nên giống như những ngôi sao trên bầu trời chứ đừng như pháo nổ đêm giao thừa. Ai lại muốn nghe tiếng pháo nổi suốt đêm?

Cổ nhân dạy: Sống ở đời nhất định 'không chân chừ, không nói lời thừa thãi, không ra vẻ'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 30/08
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất