Gia đình riêng - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Bao nhiêu tổn thương mình đều tự chịu đựng, mình không dám làm phiền ai cả, mình sợ họ sẽ bối rối giữa mình và gia đình riêng của họ…
Năm mình 12 tuổi, bố mẹ mình ly hôn. 4 năm sau đó, bố và mẹ đều có gia đình riêng của mình.
Mình sống với bố, nhưng cứ có thời gian rảnh là mình lại liên lạc, gọi cho mẹ để trò chuyện, tâm sự. Nhưng từ khi mẹ có mái ấm mới, mình hạn chế việc này lại vì không muốn làm phiền gia đình nhỏ của mẹ. Với cả mẹ cũng có em nhỏ, mẹ cần thời gian để chăm sóc, quan tâm em nhiều hơn.
Bố kết hôn với dì, từ đó bố dường như quên mất sự hiện diện của mình trong căn nhà này. Vì biết bố và dì đều bận rộn với công việc, nên tranh thủ những lúc rảnh rỗi mình sẽ làm hết việc nhà. 2 năm về chung nhà, bố và dì có thêm em Mực.
Từ ngày có sự xuất hiện của Mực, mình cũng dần vô hình trong mắt bố.
Trong những bữa cơm, lần nào mình cũng cố tình ăn chậm để dọn bàn, rửa chén cho dì có thời gian nghỉ ngơi, chăm em Mực. Những lúc đi học về thấy dì ngủ quên, mình cũng bế Mực, chơi với em để dì có được giấc ngủ ngon.
Những lúc bố quên tắt tivi khi xem bóng đá, mình liền tắt giúp bố để bố có giấc ngủ ngon cùng gia đình nhỏ của bố.
Ngày dì bệnh, bố đi công tác xa, mình thì đi học ở trường. Không gọi bố về được, dì gọi cho mình, mình xin nghỉ luôn hôm đó để về trông em Mực với chăm dì.
Bố đi công tác về luôn có quà cho dì và em Mực, nhưng rất thường hay quên quà của mình.
Tối nào bố cũng ôm dì, ngồi chơi đùa, trò chuyện ríu rít cùng em Mực.
Thấy bố và dì định đèo Mực đi chơi, lần nào mình cũng bảo con bận học, không phải vì mình không muốn đi và là vì mình muốn bố và dì có không gian riêng.
Cưới dì về được 3 năm, số lần bố đưa dì đi du lịch còn nhiều hơn số lần bố hỏi mình ăn cơm chưa.
Nhiều lúc mình nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng không dám khóc lớn, chỉ biết lên lầu ngồi ngắm sao để nước mắt tự chảy. Mình không dám làm phiền ai cả, mình sợ họ sẽ bối rối giữa mình và gia đình riêng của họ…
Sưu tầm
Xem thêm: Quyết định hủy hôn - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Đọc thêm
Với tôi quyết định hủy hôn ấy là vô cùng chính xác. Bởi nếu sống với nhà chồng gia trưởng, ích kỷ, tính toán như thế liệu tôi có hạnh phúc hay không?
Qua trải nghiệm sống chung với chị gái lần này, tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống khi về già, đó là: độc lập, tự do và thoải mái.
Thấy người đàn ông giàu có thờ ơ trước việc trồng răng cho mẹ, mọi người đều bức xúc, chỉ trích. Nhưng sự thật lại không như họ nghĩ…
Tin liên quan
''Nghèo gặp 3 người, thì mã đáo thành công'' - 3 người đó là ai? Câu nói này giờ còn đúng không?
Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.
Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.
Bài mới
Khổng Tử, bậc hiền triết vĩ đại của phương Đông, từng để lại một lời răn nổi tiếng: “Đừng bao giờ kết bạn với người không có gì tốt hơn mình.” Thoạt nghe, câu nói này dễ bị hiểu lầm là sự kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ nhận ra đây là lời khuyên thấm thía về cách chọn bạn, giữ bạn và tự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy nhân sinh.
Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.
Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.



















