Bố là xe ôm của đời con – Câu chuyện nhân văn cảm động

Nhớ về những kỷ niệm với bố ngày trước, mình cũng mơ ước sẽ được như cô học trò nhỏ bây giờ, dõng dạc khoe khoang với tất cả rằng: “Bố mình là xe ôm!”.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Hôm ấy mình có giờ dạy luyện nói trong tiết ngữ văn 6, cô bé Thảo Vy xinh xắn nhanh nhẹn giơ tay, xung phong lên bảng kể về gia đình mình. Giọng cô bé đầy tự hào: “Với em, bố là một người bạn lớn đặc biệt. Bố mình làm nghề xe ôm…”.

Các bạn dưới lớp nghe vậy ồ lên: “cậu phải nói bố là grab chứ, giờ có ai đi xe ôm mấy đâu!”, “Bố cậu là xe ôm là nhìn oai như cán bộ ấy nhỉ!”,…

Cô bé nở nụ cười tươi rói, dõng dạc nói: “Bố con là xe ôm thật cô ạ! Hôm con thi đỗ vào trường Lương Thế Vinh, bố nói với con “May quá bố không thất nghiệp rồi. Chứ con mà học trường cạnh nhà là bố mất việc này”. Rồi sáng nào đưa con đến cổng trường, bố cũng vui vẻ bảo: Cảm ơn “thượng đế” đã “mở hàng” cho tôi may mắn công việc nhé!”.

Nhìn đôi mắt trong veo đầy háo hức của con bé, mình nói với các em học sinh bên dưới: “Bố đều là những “xe ôm đặc biệt” trong cuộc đời của chúng ta các em à! Bố đưa ta đến với thế giới này, là người đồng hành với chúng ta suốt cuộc đời. “Nghề” ấy thân thương mà tự hào vô cùng!”.

Mình nhỏen miệng cười với các em mà mắt ngân ngấn lệ. Mình cũng có riêng “một xe ôm” thân thương mà vĩ đại.

bo-la-xe-om-cua-doi-con-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Mình là “con thêm” khi bố mẹ đã có đủ nếp đủ tẻ. Vì sinh mình mà bố mẹ bị cơ quan phê bình, phạt lên phạt xuống. Nhưng từ nhỏ đến lớn, bố đều âu yếm gọi mình là “con gái rượu”. Mỗi lần đi công tác xa về là bố đều gọi lớn: “Con gái rượu đâu, bố có kẹo cho này!”. Mình cầm lấy túi kẹo chanh xanh đỏ, bóc vội để ngậm vào miệng. Hương chanh ngọt ngào lan nhanh xuống cổ như một phương thuốc diệu kỳ để xoa dịu cơn ho của con bé hay bị viêm họng. Rồi mình tót lên lưng bắt bố cõng đi vòng vòng. Áo bố khi ấy vẫn còn sực mùi của chuyến xe đường xa, mà mãi mấy chục năm sau mình vẫn còn nhớ rõ. Con bé cứ vắt vẻo cho bố làm “ngựa” đu khắp cả nhà. Đối với con bé, tâm lưng bố là chỗ ngồi êm ái nhất thế gian. Nhiều năm sau này, khi lớn hơn mình không dám lên lưng cho bố cũng nữa vì sợ bố đau lưng. Mỗi lần nhìn tấm lưng thân thương ấy mình lại mong được bé lại.

Công việc của bố ngày trước có một buổi chiều nghỉ trực, bố đã tìm cách sắp xếp để được nghỉ vào chiều thứ 5, đó là chiều mình không phải đi học. Trên chiếc xe lam gióng ngang, bố chở mình đi đó đây. Sau lưng bố, mắt con bé lấp lánh rạng ngời khi được nhìn thấy dòng sông Bo dài như dải lụa xanh, dập dìu sóng nước. Sau lưng bố, con bé kiếng chân ngắm chuồng khỉ nơi công viên thị xã hàng tiếng đồng hồ không biết chán. Và không thể đếm nổi bao nhiêu lần trên chiếc xe màu xanh ấy mình nhấp nhổm về quê với đoạn đường xa hơn 10 cây số. Bố đạp phăng phăng những chỗ đường phẳng, còn lúc gặp đoạn gồ ghề khó đi thì lại để mình ngồi trên xe rồi xuống dắt bộ. Thỉnh thoảng bố quay lại nhắc: “Ngồi chắc đấy con, coi chừng té ngã”. Con bé khờ khạo khi ấy chẳng nhìn thấy những giọt mồ hôi trên lưng bố dù giữa trời đông gió vi vút căm căm.

Mình học hết cấp 2, bố sắm được cái xe simson màu nõn chuối. Hôm bố dắt xe về nhà, bố nổ chạy roda rồi gật gù bảo mình: “Giờ con thích lên núi bố cũng chìu được nhé!”. Từ ngày ấy, bầu trời sau lưng bố dài rộng ra. Mỗi ngày chủ nhật là chuỗi cười như bất tận khi bố chở mình khám phá khắp mọi nơi: Bến phà Tân Đệ, đền Tân La, làng vườn Bách Thuận,… Bố vừa chở con bé vừa hàng vang đường. Mình nhắm mắt lại mà tâm hồn như đang bay lên, cao mãi cùng tiết hát của người lính Trường Sơn năm nào.

Chiếc xe cuối cùng bố đi là chiếc cup màu xanh ốc bươu. Nhớ hôm mình thi học sinh giỏi ra, giữa dòng người nhốn nháo đợi con mình nhìn ra bố ngay bởi bố cầm cái mũ cối vẫy con tíu tít. Một tuần sau khi biết được mình đạt giải nhì thi học sinh giỏi văn thị xã, bố cười khà khà chỉ vào chiếc xe bảo: “Bí quyết đây! Bố chở nó đi học có biết mệt mỏi đâu!”. Mình nhìn là biết bố đang vui lắm, bởi mình hiểu bố luôn tự hào về những thành tích bé nhỏ của con. Nhưng vì ngại ngùng mình không nói lời cảm ơn bố lúc đó, dù lòng mình đang reo vang: “Bí quyết là con là có một người bố rất tuyệt vời”!

Mình lớn lên, lập gia đình nhưng trong mắt bố mình vẫn chỉ là cô con gái bé bỏng. Có món gì ngon ngon là một loáng đã thấy bố mang đến nhà mình sau cuộc gọi điện chỉ mấy phút. Trận bão lịch sử năm ấy, lúc mình còn dạy xa nhà 5 cây số, bố đã đến tận trường mình dạy để “làm xe ôm” đưa đón con về mấy ngày liền. Lúc mình sinh con, bố cũng là người đều đặn ra vào bệnh viện ngày tận mấy lần chỉ để ngắm cháu gái. Nhìn dáng bố thấp thoáng ngoài cửa là lòng mình ấm áp lạ kỳ bởi biết có một chỗ dựa thật vững vàng, bền bỉ bên đời!

“Tấm khiên cuộc đời” mình đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật suốt 12 năm ròng rã. Căn bệnh tai biến hai lần tái phát không thể quật ngã được niềm tin bền bỉ của bố. Dù mắt không nhìn thấy rõ, nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân sẽ nhận ra an hem mình ngay. Dù nằm trên giường bệnh bố vẫn tin tưởng sẽ có ngày khỏe lại, ngồi trên xe để các con đưa về thăm đồng đội, thăm chiến trường xưa.

Nhưng chúng mình đã không thực hiện được ước mong đó của bố. Suốt những năm cuối đời, chỉ có những chuyến xe vội vàng đưa bố vào bệnh viện với những thấp thỏm âu lo.

Gần 5 năm trước bố đã bước lên chuyến xe cuối cùng của cuộc đời, buông bỏ hết những đớn đau của bệnh tật. Mình mất hai năm chông chênh mới cân bằng lại cuộc sống, bởi trong những giấc mơ bố vẫn trở về, vẫn giọng nói ấm áp hiền từ bảo mình sống cho thật tốt. Có một sức mạnh siêu thực không thể diễn tả được đã cho mình niềm tin rằng: Bản thân không bao giờ đơn độc bởi chưa bao giờ bố cách xa mình cả. Ước mơ sẽ mang đến cho ta hy vọng và thắp sáng niềm tin vào cuộc đời! Mình cũng mơ ước bây giờ sẽ được như cô học trò nhỏ, dõng dạc khoe khoang với tất cả rằng: “Bố mình là xe ôm!”.

Xem thêm: Dì út của tôi – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ngày tôi sinh, chồng vượt 300km về thăm, ném 10 trên lên giường và nói một câu làm tôi điếng người. Thì ra sự hy sinh của người vợ chỉ đáng giá 10 triệu mà thôi!

Sự hy sinh đáng giá “10 triệu” – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Con trai đỗ đại học top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến dự. Lúc này họ mới hiểu ra bài học lớn trong cách đối nhân xử thế hằng ngày đó là: Có qua có lại mới toại lòng nhau!

Có qua có lại – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Bố mẹ mất sớm, dì út nhận nuôi tôi từ nhỏ, mặc thiên hạ đàm tiếu hai dì cháu vẫn cứ nương tựa vào nhau mà sống, tuy cực khổ nhưng hạnh phúc vô cùng

Dì út của tôi – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tin liên quan

Lời của bạn nên giống như những ngôi sao trên bầu trời chứ đừng như pháo nổ đêm giao thừa. Ai lại muốn nghe tiếng pháo nổi suốt đêm?

Cổ nhân dạy: Sống ở đời nhất định 'không chân chừ, không nói lời thừa thãi, không ra vẻ'
0 Bình luận

Sống ở đời, có những sai lầm có thể vãn hồi được nhưng cũng có những sai lầm khiến chúng ta phải hối tiếc cả đời. 

Cổ nhân nói: Sống trí huệ với những 'đại kỵ' sau để tránh sai lầm lớn trong đời
0 Bình luận

Cổ nhân dặn hậu nhân rằng, dẫu cuộc đời có nghèo khó đến đâu đi chăng nữa cũng đừng tham lam 4 loại tiền này. Khi lấy rồi thì rất khó để trả lại.

Cổ nhân dạy: 'Quân tử thích tiền nhưng phải lấy tiền có lương tâm'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất