“Bí kíp” của Mẹ chồng– Câu chuyện nhân văn cảm động
“Bí kíp” của mẹ chồng nào có gì ngoài tình yêu, đầu tiên là yêu mình, sau đó đến yêu người. Lo cho mình sao thì lo cho người vậy.
Biết rõ ngày mai vợ chồng con trai phải ra sân bay chuyến sớm nhất để đi hưởng tuần trăng mật mà mẹ chồng vẫn cho người gọi con dâu mới sang phòng nói chuyện. Cô đưa mắt nhìn sang chồng, cô mới bước chân về nhà này chưa đầy 12 tiếng đồng hồ mà mẹ anh đã vội vàng uốn nắn răn dạy hay sao?
“Sang đi, ở nhà này ý mẹ là ý trời!”, chồng cô nói kèm theo cái nheo mắt. Cô cứ thế làm theo, trong lòng vừa hồi hộp vừa nể mẹ chồng.
Hồi anh đưa cô về ra mắt, mẹ chồng chỉ hỏi cô mấy câu rồi ráo hoảnh bảo: “Hai đứa cứ tìm hiểu đi. Xét thấy đủ yêu, đủ cần thì hẵng cưới. Hai đứa tự do lo cưới, thiếu tiền bác cho vay”. Bà nói một cách thẳng thắn như một người bác bề trên chứ không phải người mẹ đang nói chuyện trăm năm của con mình.
“Mẹ không phân biệt con dâu, con gái. Mẹ nói chuyện với tư cách là những người phụ nữ với nhau. Con đừng trách mẹ vội vàng, vì sau khi hai đứa đi du lịch về, có một số chuyện mẹ sợ muộn mất”, mẹ chồng nói.
Nói xong, mẹ chồng bỗng mở tủ lấy 16 cây vàng và 2 nghìn đô ra, khiến cô há hốc mồm vì ngạc nhiên. “Đây là tiền mẹ giấu riêng được đấy. Giấu kỹ lắm nên không ai biết đâu”, bà vui vẻ bảo.
Rồi mẹ chồng nói luôn, đó là “tiền riêng” của bà, bà không thích dùng từ “quỹ đen” vì đen hay đỏ là do người ta sử dụng và bà khuyên cô cũng nên có quỹ riêng cho mình.
“Này nhé, mớ rau 10 nghìn, hôm ấy bà bán rau vì vội về sớm nên bán 8 nghìn, thì 2 nghìn còn lại ấy ta được phép bỏ vào quỹ riêng. Như thế chẳng ảnh hưởng tới ai, mà cơm vẫn dẻo canh vẫn ngọt như thường. Hôm nào bố chồng con với mấy đứa nhỏ ra ngoài ăn thì mẹ bỏ vào quỹ một khoản gọi là “đền bù”. Bởi bố con họ được ra ngoài ăn sơn hào hải vị, bỏ mẹ lại lủi thủi một mình thì mẹ cũng nên được đền bù gì đó xứng đáng chứ, con thấy có đúng không?

Rồi nữa nhé, hồi xây cái nhà này, mẹ có 6 cây rưỡi vàng, mẹ đưa cho bố con nói là của bà ngoại với mấy dì cho mượn, khi nào có thì trả. Thế là bố mẹ gom góp trả đủ số vàng với tiền lãi là một bữa ăn nhà hàng”, mẹ chồng nhìn cô mỉm cười nói.
Cô nhìn mẹ chồng với ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên. Mẹ chồng cô năm nay 56 tuổi, bà là người phụ nữ hạnh phúc, được chồng yêu thương, con cái kính trọng. Các con của mẹ cứ đi làm về là tìm mẹ đầu tiên, rồi ôm hôn nói chuyện đùa giỡn một cách tự nhiên, chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng tìm mẹ tâm sự. Chính những niềm vui, sự hạnh phúc ấy khiến mẹ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều
Dừng lại một chút, mẹ chồng lại mỉm cười nói tiếp: “Phụ nữ, điều cần nhất là phải độc lập cả về kinh tế lẫn tinh thần, tình cảm. Yêu chồng con là đương nhiên, chiều chuộng chồng con cũng là việc nên làm nhưng phải có mức độ thôi con ạ, mình không được yêu chiều mù quáng. Muốn yêu ai thì phải yêu bản thân mình trước đã, yêu một cách say đắm vào. Vì ngay cả mình không yêu mình thì còn trông đợi vào ai?
Là phụ nữ, con đừng bao giờ đề cao tính hy sinh quá mức. Đi làm về thay vì cắm đầu cắm cổ vào việc cơm nước, con nên huấn luyện chồng con cùng làm. Khi ăn trên bàn có đủ thành viên gia đình, thì sao khi làm lại chỉ có mỗi mình mình. Mình cũng như họ, làm từ thịt da và xương máu mà.
Nói thì khó nghe, nhưng cái gì cũng cần phải có qua có lại. Anh yêu tôi, anh phải phát tín hiệu thì tôi mới biết mà đáp lại. Anh chăm tôi thì tôi chăm lại. Chẳng ai dại dột đi yêu người không yêu mình cả. Hết yêu thì giải tán cho sớm chợ.
Chưa hết, phụ nữ cũng nên có quỹ riêng, nếu có 10 thì nói 7 thôi, 3 phần còn lại mình để tự thưởng cho bản thân cây son, hay cái váy hoặc khi cha mẹ già yếu, em út khó khăn thì mình có thể giups đỡ mà không ảnh hưởng đến gia đình”.
Nghe mẹ chồng nói, cô cứ mồm chữ A, mắt chữ O, chỉ biết gật đầu theo lời mẹ. Công nhận mẹ chồng cô suy nghĩ rất thoáng và rất thẳng. Hẳn ngày xưa bố chồng phải mất nhiều công sức lắm mới tán đổ được mẹ.
“Chuyện bố tán mẹ ấy hả, cũng khá mất công đấy. Nên phụ nữ hãy lấy người yêu mình, với điều kiện mình cũng phải thích người ta, khi ấy mình sẽ được là mình”, mẹ chồng vui vẻ trả lời.
Sau buổi nói chuyện, cô quay về với hai cây vàng... làm vốn. Mẹ chồng còn dặn cô cất cho thật kỹ, cần mua sắm gì cứ mua, chăm về thăm bố mẹ cho anh chị thông gia bên ấy khỏi tủi khỏi buồn. Mình đi lấy chồng không nâng giấc hằng ngày được thì mỗi lần về phải chăm chút kỹ càng cho bố mẹ mình.
Cô nghe mà lòng cứ nghèn nghẹn. Mẹ chồng đang nói chuyện với cô với tư cách là con gái làm dâu, bà quên đi mình đang là mẹ chồng, lại là mẹ chồng mới, cần phải ra oai thị uy với con dâu.
Bà vỗ vỗ lưng cô: “Trước khi làm mẹ chồng, mẹ cũng từng làm dâu, trước khi làm dâu, mẹ cũng là cô con gái của cha mẹ, được nâng niu chăm bẵm nên mẹ hiểu hết. Con hiểu được những điều mẹ nói nãy giờ thì cuộc sống sau này của con sẽ dễ chịu và thanh thản hơn rất nhiều đất”.
Ra khỏi phòng mẹ chồng rồi, cô còn ngoái đầu nhìn lại, thấy bố chồng đang đi tới với ly sữa kèm nụ cười: “Mẹ con truyền “bí kíp” làm dâu rồi chứ hả? Về nghỉ đi, mai còn dậy sớm ra sân bay nữa”.
Cô bật cười, bao căng thẳng, lo lắng chợt như cơn gió bay khỏi suy nghĩ. “Bí kíp” nào có gì ngoài tình yêu, đầu tiên là yêu mình, sau đó đến yêu người. Lo cho mình sao thì lo cho người vậy. Thảo nào không khí trong nhà lúc nào cũng có vị ngọt và tiếng cười. Thảo nào mẹ chồng trẻ lâu thế!
Tin liên quan
Sau những chông gai và tổn thương, cô cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ hạnh phúc dành cho mình. Họ ngược gió bão để về nhà và tay vẫn trong tay.
Hiện nay anh vẫn khỏe nhưng không có nghĩa là khỏe mãi được, anh phải đi làm để còn lo cho mình. Con cái như thế không mong đợi gì ở nó được.
Nhìn thấy mâm cơm tôi chia riêng cho mẹ chồng, chồng tôi liền đùng đùng nổi giận. Chẳng lẽ tôi muốn giữ an toàn cho con mình là sai sao?