Trở về quê hương - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Hơn 40 năm rồi anh mới có dịp về lại quê hương. Ngày anh đi tóc hãy còn xanh, giờ trở lại tóc đã bạc màu sương gió. Quê hương là nơi người ta không thể nào quên được, dù bôn ba bươn chải khắp bốn thương thì khi mỏi gối chồn chân, nơi người ta muốn quay về nhất vẫn là chốn cũ.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Vừa xuống sân bay anh đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc từ thuở nào. Đó là mùi đất nồng ngàn, ngay ngáy ăn sâu vào tận tâm hồn từ thuở bé. Sài Gòn bây giờ thay đổi nhiều quá, khiến những người xa quê lâu năm như anh nhận không ra. Vì muốn tạo bất ngờ cho gia đình nên anh không thông báo, nên giờ anh không được người nhà đợi đón như bao hành khách khác.

Hồi mới đặt chân qua nước Mỹ, anh phải làm đủ thứ nghề để sinh sống. Khác lạ về văn hóa, ngôn ngữ khiến anh gặp rất nhiều khó khăn để hòa nhập. Nhớ nhà, nhớ người thân nên cứ cuối tuần anh lại gọi về. Nơi quê nhà cứ ngỡ qua bên đó kiếm tiền dễ lắm, nên khi nghe anh gọi về ai cũng hy vọng anh gửi cho ít tiền để trang trải cuộc sống, nếu không cho lại khóc lóc ỉ ôi, than vãn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Riết rồi anh sợ không dám gọi điện về nhiều.

Họ đâu biết rằng, bên này anh còn phải ở nhà thuê, mỗi ngày phải làm việc quần quật hơn cả chục tiếng đồng hồ mới đủ tiền trang trải. Phải chắt chiu, tằn tiện lắm mới dư tiền ra để gửi về. Tỷ giá đồng tiền chênh lệch nên ai cũng nghĩ những người sinh sống bên này đều giàu có.

Chuẩn bị về quê, anh phải bóp bụng chi tiêu, để dành cho khá khá, trước là về thăm gia đình, sau là sửa chữa lại căn nhà dột nát cho ba má. Mấy năm nay anh không dám gọi điện về nhiều là vì muốn để dành số tiền lớn để xây nhà. Đáng ra anh về sớm hơn, nhưng một trận đau ruột thừa bất ngờ khiến anh tiêu một khoản tiền lớn. Biết anh về Việt Nam, bà xã anh cũng muốn đi lắm nhưng chưa đủ điều kiện để cả hai cùng về, phần hai đứa con nhỏ vẫn đang đi học nên thôi anh về trước, đợt sau rồi đưa cả nhà về cùng.

Xuống sân bay anh đưa địa chỉ cho bác tài chở về tới nhà. Tới nơi rồi anh mừng muốn khóc, tại anh xa quê lâu quá rồi. Mọi thứ thật lạ lẫm. Anh đứng tần ngần hồi lâu để cố ôn lại những kỷ niệm thời niên thiếu. Anh chưa vội vào nhà mà đi xung quanh đường ngõ để xem mọi thứ thay đổi thế nào suốt mấy chục năm qua. Thỉnh thoảng anh lại bắt gặp một vài người quen, họ vui lắm tay bắt mặt mừng khi biết anh trở về quê.

tro-ve-que-huong-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Anh đứng trước cửa nhà, hồi hộp gõ cửa. Căn nhà đã cũ, mấy mươi năm qua không thay đổi gì mấy. Mấy đứa em anh làm ăn không khá giả mấy nên căn nhà vẫn lụp xụp, không được tu sửa gì nhiều kể từ hồi anh đi. Anh về kỳ này là đúng rồi, số tiền anh đem về đủ để xây lại căn nhà khang trang hơn.

Có tiếng bước chân ra mở cửa. Ai đây… à thì ra là thắng út. Nó nheo mắt, há mồm khi thấy anh hai về. Nó không tin là sự thật, bởi mấy năm nay anh không liên lạc gì mấy với gia đình, về cũng không báo trước, nó không ngạc nhiên mới là lạ. Cả nhà ai cũng nghĩ anh mất tích hay có chuyện gì đó nên lo lắm nhưng chẳng biết phải làm sao. Hai anh em ôm nhau, đôi mắt đỏ hoe. Anh muốn khóc lắm nhưng cố kìm nén lại.

Phút xúc động, ngỡ ngàng cũng trôi qua. Anh đưa mắt vào trong bất chợt thấy giữa nhà là chiếc bàn thờ có đặt di ảnh của ba. Anh trố mắt nhìn thằng út, miệng ấp úng: “Vậy…vậy… là sao hả út? Sao ba…ba..lại ở kia?”.

“Ba bệnh nặng, trước khi nhắm mắt lúc nào cũng muốn được gặp anh. Em cố gọi cho anh nhiều lần nhưng không được”, thằng út buồn bã cúi đầu.

“Sao không ai tìm cách để liên lạc với anh?’, giọng tôi xìu xuống.

“Cách gì hả anh? Em chỉ biết có mình số anh bên đó, gọi mãi nhưng không được. Em có nhắn tin cả facebook nhưng không thấy anh trả lời”, thằng út nhìn tôi.

“Anh xin lỗi… anh xin lỗi… Tại anh sợ liên lạc với gia đình. Còn thằng ba, con tư đâu? Tụi nó có về chăm sóc ba không?”, tôi rơi nước mắt nói.

“Có anh à, nhưng ba bệnh nặng nên không qua khỏi”

“Rồi má đâu em?”

“Sau khi ba mất, má buồn quá nên về quê ở với ông bà ngoại rồi ạ!”.

Anh lảo đảo ngồi xuống ôm đầu, chỉ vì không muốn ai làm phiền mình mà ngắt liên lạc để rồi không kịp nhà mặt ba lần cuối. Anh ân hận lắm… giờ có đem tiền về sửa nhà thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa khi ba không còn. Anh cố nén lòng đứng dậy thắp cho ba nén nhang rồi lẳng lặng ra bên xe mua vé về quê ngoại thăm má.

Sưu tầm

Xem thêm: Con dâu cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Tôi gục đầu đau đớn nhận ra hai từ “khẩu nghiệp!” sau khi đọc bức thư chồng gửi. Bây giờ tôi còn có thể sửa chữa sai lầm này được không?

Bức thư gửi vợ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Chỉ với một bài học đơn giản thông qua việc chọn tách cà phê, người thầy đã giúp những người học trò của mình nhận ra nhiều điều trong cuộc sống.

Tách cà phê cuộc đời – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Chuyện 3 đôi dép nghe qua thì đơn giản, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại hắn mới nhận ra bao lâu nay hắn đã quá vô tâm với người đã sinh thành dưỡng dục mình.

3 đôi dép – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

''Nghèo gặp 3 người, thì mã đáo thành công'' - 3 người đó là ai? Câu nói này giờ còn đúng không?

Cổ nhân dặn: 'Nghèo gặp 3 người thì mã đáo thành công'
0 Bình luận

Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.

Cổ nhân nói: Người có trán hình này, không sớm thì muộn cũng giàu 'nứt đố đổ vách'
0 Bình luận

Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.

Cổ nhân nói: 'Kẻ tầm thường thích cầu người, đại trí cầu chính mình'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Quả mận dập của mẹ - Câu chuyện nhân văn cảm động

Hơn 10 năm rồi tôi không còn được ăn thứ quà vặt nào ngon như quả mận dập của mẹ. Ngay cả khi ăn quả mận to đẹp, đắt tiền, hương vị cũng chẳng được trọn vẹn như xưa.

Hải An
Hải An 8 giờ trước
Tuyệt kỹ dưỡng sinh của cổ nhân: Ghi nhớ 10 ĂN và 1 UỐNG, sống thọ thêm 10 năm!

Việc sống khỏe và tăng thêm cả thập kỷ tuổi thọ không phải điều xa vời, nếu bạn biết áp dụng bí quyết ăn uống dưỡng sinh của vị họa sĩ gạo cội Trung Hoa.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Căn nhà cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Ngày con trai đưa thợ về đập bỏ căn nhà cũ, mẹ già ngồi thẫn thờ, rơi lệ nơi góc sân. Mẹ rơi nước mắt không chỉ vì tiếc căn nhà cũ mà còn vì xúc động, cảm thấy an lòng khi con trai đã trưởng thành, đủ sức chở che, gánh vác gia đình.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Tranh chấp với mẹ kế - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ kế ép ba tôi phải viết di chúc theo ý bà ta, để bà ta ở lại căn nhà đến cuối đời. Nhưng những gì bà ta muốn là điều mà anh em tôi không thể chấp nhận được.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Bài học vô giá từ người mẹ bán cá – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ tôi là một người phụ nữ mù chữ, bán cá ở chợ, tính bà cộc cằn, thô lỗ, đôi khi còn nói tục. Dù không dạy tôi chữ nghĩa, nhưng bà lại truyền dạy cho tôi những bài học vô giá.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn: “Giường tựa hai tường không ốm đau cũng hoạn nạn”, vì sao?

Theo lời người xưa dặn, việc bố trí phòng ngủ, đặc biệt là giường ngủ nên được cân nhắc kỹ càng, nhất là vị trí đầu giường để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và vận khí gia đình.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Ly hôn vì mẹ chồng – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Đáng lẽ vợ chồng tôi cũng chẳng đi đến việc ly hôn, nhưng vì mẹ chồng mà mối quan hệ của hai bên gia đình trở nên căng thẳng gấp bội.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dạy “Mộ không đầu con cháu nghèo, cáo canh mộ ba đời sang”, vì sao?

Trong phong thủy mộ phần có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hậu thế nên người xưa mới căn dặn con cháu đời sau chú ý đến mồ mả ông bà, tổ tiên.

Mua nhà tặng bố mẹ vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi quyết định mua tặng bố mẹ vợ một căn chung cư ngay cạnh nhà mình. Khi biết chuyện, tôi bị cả nhà mắng là “đội vợ lên đầu”. Nhưng họ quên mất rằng, không có bố mẹ vợ thì tôi làm gì có ngày hôm nay.

Vì người già không còn mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta hay nói, “già như trẻ con”. Nhưng khác biệt ở chỗ, trẻ con được sinh ra trong một vòng tay, còn người già dần rời đi khỏi cuộc đời này trong một khoảng lặng.

Bài học làm người - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chúng ta cứ ngỡ mình to lớn có giá trị, nhưng đôi khi chúng ta phải cúi xuống để học những người bình thường mà ta đánh giá thấp này những bài học làm người.

Hải An
Hải An 22/05
Thăm nhà bạn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thăm nhà bạn ở tuổi ở cái tuổi lục thập hoa giáp thế này mới thấy thấm thía cái bình yên, hạnh phúc thực sự ở đời. Tưởng là dễ những khó vô cùng...

Hải An
Hải An 21/05
3 món đồ nên cân nhắc kỹ trước khi đặt trong nhà để tránh ảnh hưởng tới vận khí

Phong thủy không cấm nhưng trước khi đặt 3 món đồ này trong nhà bạn nên nghĩ kỹ để tránh ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, tinh thần, thậm chí phá vỡ sự hài hòa của không gian sống.

Hải An
Hải An 20/05
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của người mẹ sau 32 năm bán hết tài sản để tìm con mất tích

Chứng kiến cuộc đoàn tụ của mẹ con bà Lý Tĩnh Chi ai cũng xúc động rơi nước mắt. Sau 32 năm ròng rã tìm con mất tích, cuối cùng người mẹ ấy cũng nhận lại được quả ngọt.

Hải An
Hải An 19/05
Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 18/05
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 17/05
PC Right 1 GIF
Đề xuất